Chương 9.2: Em không bị bệnh, là tôi vô dụng

Tất cả người của Tưởng gia đều sẽ tụ tập tại nhà cũ vào tối thứ sáu, hiện tại Tưởng Văn Kiệt đang bị bệnh, càng không thể vắng họp. Trần Hạo đã hai tuần không tới, nghe nói sắc mặt Tưởng Triệu Thành đã vô cùng khó coi, trong lòng ông ta mắng lão già kia nhanh chết đi, rồi thay quần áo ngoan ngoãn đến nơi hẹn.

Vừa vào cửa đã nghe được Tưởng Trọng đang càu nhàu, ông ta cố ý dựa vào việc khai trương để hòa hoãn quan hệ với Diệp gia, không nghĩ tới không chỉ Diệp gia không trả lời, ngay cả bên Tiêu gia kia cũng chưa trả lời.

“Đừng nói nữa, đây đều là do Văn Kiệt tự chủ trương.”

Tưởng Triệu Thành đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng tràn đầy sức sống, nhìn qua so với cháu trai của mình còn có thể sống lâu hơn vài năm. Không giống với đứa con trai luôn cưng chiều cháu trai mình, ông ta không xem trọng đứa cháu riêng A Lê kia, trước sau cho rằng cô không thể bước vào cửa Tưởng gia.

Mà Tưởng Văn Kiệt lại tùy hứng, bởi vì quan hệ giữa A Lê và Diệp gia đã thành như vậy, anh ta càng không thích hai cha con này.

“Vốn chỉ là lời đồn đãi, nếu bọn họ vắng mặt, chính là thật sự chứng thực chúng ta không hợp.”

Trên đường những người này đều rất khôn khéo, xác nhận bọn họ không hợp lập tức sẽ có người tách ra đứng về một phía, đến lúc đó sẽ rất bất lợi cho Tưởng gia.

Trần Hạo nghe xong, gõ gõ cửa, mọi ánh mắt mới nhìn về phía cửa. Từ sau khi Tưởng Nghi chết, Tưởng Trọng không còn để ông trong vào mắt nữa, nhìn thấy ông ta tới cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt không dừng lại dù chỉ một giây.

Trên đường trở về, Trần Hạo cảm thấy vô cùng thoải mái, ông ta nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chiếc mặt nạ trang nghiêm cuối cùng cũng vỡ ra, lộ ra ánh mắt cười tủm tỉm.

Ông ta bảo người dừng xe ở ven đường, không muốn lãng phí một giây phút nào, liên lạc với Khương Thầm đang ở bên cạnh Diệp Tu. Bởi vì Trần Hạo nhắc tới bà ngoại của A Lê, Khương Thầm không thể tự chủ trương, lập tức đem việc Trần Hạo muốn gặp mặt một mình anh nói cho Diệp Tu biết.

“Gặp tôi?” Diệp Tu cảm thấy có ý tứ, anh đánh giá cao quan hệ huyết thống có thể tạo ra điểm mấu chốt, nhưng nghĩ đến bàn tay mềm ấm dễ dàng hòa tan trong tay, vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của Trần Hạo.

Hai người hẹn nhau ở địa bàn của Diệp Tu, Trần Hạo xuyên qua hành lang đen như mực, ánh sáng u ám làm người ta sinh ra cảm giác áp bách. Ông ta có chút hối hận khi gặp mặt đơn độc như vậy, nhưng nghĩ đến ông ta là ba ruột của A Lê, khí thế lại mạnh hơn vài phần.

“Thiếu gia ở bên trong.”

Dứt lời cửa được mở ra, Trần Hạo trước tiên nhắm mắt lại, nhưng trong phòng cũng không sáng sủa hơn so với hành lang. Một bó đàn hương cô độc đang cháy đã xua tan sự trầm trọng trong phòng, người đàn ông ngồi trên ghế đưa lưng về phía ông ta, lưng ghế to rộng đến che hết toàn bộ cơ thể.

Diệp Tu nghe thấy người ngoài cửa nói chuyện, từ từ quay qua, trong tay còn kẹp điếu thuốc chưa châm lửa.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~