Chương 10.2: Hay là, em muốn làʍ t̠ìиɦ?

“Ông ta nói ông ta đồng ý để em ở bên anh cả đời.”

A Lê lại run lên một chút, anh tiếp tục nói: “Nhưng ông ta dựa vào cái gì thay em làm chủ chứ, em vốn dĩ chính là của anh.”

Không khí đang ngày càng nóng lên, cô ngồi trên đùi Diệp Tu, lập tức cảm giác được phản ứng sinh lý của anh. Ngay khi nụ hôn ấm áp rơi xuống trên cổ cô, câu nói “Em vốn dĩ chính là của anh” kia lặp đi lặp lại ít nhất mười lần bên tai cô.

Cả đời là bao lâu chứ, có lẽ là cho đến khi Diệp Tu cưới vợ sinh con hoặc chán ghét mình. Mẹ cô đã từng nói, cả đời của đàn ông có thể rất dài, nhưng để lại cho phụ nữ lại rất ngắn.

-

Thời gian và địa điểm không thích hợp lắm, khi bọn họ về đến nhà, Diệp Tu lập tức đi tắm, nhưng khi đi ra A Lê đã ngủ rồi.

Anh bất đắc dĩ liếc nhìn áo tắm dài đã bị đỉnh lên giữa hai chân, lộ ra du͙© vọиɠ ngẩng cao, chỉ có thể tự mình an ủi hai cái.

Đứng trước cửa sổ một lúc, trong miệng không có thuốc nên cảm thấy tịch mịch, nhưng mùi thuốc sẽ khiến cô bị sặc, nên anh cứ đứng đó một cách buồn chán, mượn gió đêm để thổi bay hơi nóng trên cơ thể.

Anh quay lạigiường, lại sợ truyền hơi lạnh cho cô, thân thể không khỏi cách xa cô, đây là lần đầu tiên hai người cùng giường nhưng không ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Diệp Tu ngủ không sâu, ban đêm, anh bị tiếng hừ nhẹ của A Lê đánh thức.

Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, đôi mắt đen lộ ra ánh sáng rực rỡ trong đêm. Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ, để lại sự ẩm ướt trên mu bàn tay.

A Lê gặp ác mộng, cô mơ thấy thời thơ ấu của mình, những ngày tháng cô phải cúi đầu chịu nhục. Nhưng may mắn rằng, có một con hạc giấy đã đồng hành cùng cô, dùng sức lực nhỏ bé đưa cô thoát khỏi bóng tối.

Đáng tiếc, cuối giấc mộng, cô lại đánh mất con hạc giấy kia.

Nếu vạn vật đều có sinh mệnh, vậy thì tờ giấy đã bị cào xước, tuổi thọ của nó cũng đã chấm dứt rồi.

Diệp Tu đánh thức cô dậy, trước mặt là khuôn mặt tuấn mỹ cả người đàn ông, cmar giác giải thoát và mất mát cùng nhau ập đến.

Cô nhất thời không thể giả vờ kiều mỵ nữa, lần đầu tiên xoay người lại, thu mình lại không muốn nói chuyện với anh.

“Gặp ác mộng?”

“Ừm.”

Tấm nệm phía sau nảy lên, Diệp Tu rời đi. Nhìn cánh cửa đóng lại, A Lê bỗng cảm thấy hối hận.

Diệp Tu đã thấy cô phiền rồi sao, không có ai sẽ thích một tình nhân đa sầu đa cảm cả.

“Uống cái này đi.”

Nhưng rất nhanh anh đã quay trở lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mình đưa cho cô một ly sữa bò.

Cầm trong tay độ ấm vừa phải, cô nhìn chằm chằm chất lỏng màu trắng ngà kia, nuốt nuốt nước bọt trong mùi hương ấm áp, vươn lưỡi ra nhấp một ngụm.

“Uống đi, uống xong rồi đi ngủ.”

A Lê uống sữa bò, mày giật giật, mùi sữa làm không khí sắp tụ tập thành hơi nước. Cô nhịn xuống sự chua xót làm ra vẻ mình vẫn giống ngày thường, sau đó đặt ly sữa lên trên bàn.

Diệp Tu thật sự là một người kỳ lạ, nhưng ít nhất có thể chứng minh, cách điểm kết thúc cả đời của anh, vẫn còn một khoảng thời gian.

Đang suy nghĩ, thân thể đột nhiên được ai đó xoay lại, mái tóc dài xoã tung khắp người, Diệp Tu mỉm cười đến gần cô.

“Hay là, em muốn làʍ t̠ìиɦ?”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~