Chương 9.1: Em không bị bệnh, là tôi vô dụng

Sương sớm bị ánh mặt trời xua tan, mông lung mờ ảo, để lại trên cửa kính một tầng hơi nước.

A Lê duỗi tay lau đi hơi ẩm, đàm chim trên cành vỗ cánh bay đi, nhánh cây nhẹ nhàng lay động.

Diệp Tu đi rồi, đêm qua lại để lại trên người cô rất nhiều dấu vết khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Hơi nóng trào ra từ giữa hai chân khiến cô nhớ tới những hình ảnh đó, cô nhẹ nhàng che mặt lại, thổi gió lạnh một lát, sau khi hơi nóng tản đi cô mới thanh tỉnh vài phần, nhớ tới gần đây mình chưa uống thuốc.

Không biết Diệp Tu là có ý gì, anh cũng không ép mình, đây là muốn mặc kệ mình sinh con cho anh?

Nhưng đứa bé như vậy, sẽ trở thành đứa con riêng giống như cô, có lẽ sẽ dẫm vào vết xe đổ của cô.

A Lê không muốn ăn sáng, cô rửa mặt xong lại lười biếng nằm trở lại giường, nhìn bầu trời càng ngày càng xanh thẳm đến phát ngốc.

Quản gia tới tìm cô, cô nghĩ dù sao Diệp Tu cũng không có ở đây, nên nói thẳng rằng cô không ăn. Nhưng nghe động tĩnh ngoài cửa, cô lại mở cửa ra, ngăn ông lão tóc bạc lại.

“Xin đợi một chút.”

Quản gia đứng lại, chờ nữ chủ nhân nói chuyện.

“Tưởng gia thế nào rồi?”

Bởi vì không biết suy nghĩ của Diệp Tu, quản gia chỉ nhắc tới một vài chuyện vô hại. Nhưng chuyện A Lê không ăn cơm này lại phải báo cáo với Diệp Tu, cho nên ông lão không trở về, mà đi tìm Diệp Tu trước.

Diệp Tu thật ra không rời đi, mà ở trong thư phòng xử lý công việc, quản gia nói cho anh biết A Lê không chịu ăn cơm, bút máy trong tay anh liền dừng lại, ngòi bút thấm một mảng mực lớn trên giấy.

“Còn có, cô ấy hỏi tôi chuyện của Tưởng gia.”

Diệp Tu hơi nhếch môi: “Lần sau lại hỏi, đừng nói gì cả.”

Nói xong anh liền rời khỏi thư phòng, tìm bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho A Lê.

“Em chỉ là không ăn uống, không phải bị bệnh.”

A Lê còn muốn thực hiện sự nỗ lực cuối cùng, nhưng ống tiêm của bác sĩ đã được rút ra.

Diệp Tu cách cô hai bước lại không nghĩ như vậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào kim tiêm, chờ đợi kết quả không như mong muốn.

“Tôi thật sự không bị bệnh.” A Lê có chút ủy khuất.

Đúng vậy, em không bị bệnh, là tôi vô dụng.

Trong lòng Diệp Tu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, A Lê tưởng hành vi tùy hứng không ăn cơm của mình khiến anh không cao hứng. Đợi mọi người đi rồi, cô tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Tu, hai cánh tay đều ôm lên cổ anh, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.

Động tác mềm mại của cô giống như con mèo nhỏ, Diệp Tu hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ mà tàn nhẫn nhéo vào giữa lông mày, xoay người đè cô xuống dưới thân, dọc theo quỹ đạo tối hôm qua liếʍ mυ"ŧ làn da tinh tế một lần nữa.

Thắt lưng vừa mới được cởi bỏ, quản gia đã rời đi lại quay lại, nói là người của Tưởng gia liên lạc tới.

Vốn dĩ Diệp Tu không muốn để ý tới bọn họ, dù sao anh chịu đựng được, nhưng người anh em của anh nhịn không nổi. Nhưng vừa nghe đến Tưởng gia, A Lê nói không có tâm trạng, anh cũng chỉ có thể từ bỏ.

“Trở về sẽ thu thập em sau.”

Diệp Tu giống như giải hận mà hôn lên vành tai của cô, sau khi ra cửa quản gia lại nói với anh, Tưởng Trọng gửi tin tới, nói hy vọng Diệp Tu có thể tham gia nghi thức khai trương nhà ông ta, bên Tiêu gia kia cũng gửi tin tới.

Người đàn ông bị cắt ngang có chút không vui, anh châm một điếu thuốc để bình phục tâm tình.

“Tiên sinh, có lẽ Tưởng Triệu Thành muốn hòa hoãn quan hệ với chúng ta.”

“Tôi biết.”

Người của Tưởng gia, ngoại trừ lão đương gia thì đều là phế vật, anh không cần làm gì cả, Tưởng gia cũng không thể tồn tại thêm quá mười năm. Chỉ là, lần này anh không muốn làm qua loa như vậy nữa, bản thân không cần trả lời Tưởng gia, mà còn liên lạc với hai người anh họ và em họ của mình, bảo bọn họ cũng không cần đi.