Chương 7.1: Sơn màu đỏ

Sau nhiều năm sống lưu lạc khắp nơi, ở đây lại sống trong bối cảnh thân thế này, nên A Lê rất để ý đối với những chuyện xung quanh mình, cảm giác lúc giữa trưa tuyệt đối không phải là nghĩ nhiều.

Cô sợ Diệp Tu không tin cô, lặp lại ý nghĩ của mình một lần nữa, nói xong trừng to mắt chờ mong phản hồi của người đàn ông.

Diệp Tu đầu tiên là cười cười, lộ ra ánh mắt tán dương. Sau đó ý cười trong mắt anh dần chìm vào màn đêm, đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.

“Không sao, ngày mai anh ta sẽ không tới nữa.”

Nghe Diệp Tu nói như vậy, A Lê thoáng thở phào nhẽ nhõm, cô không muốn trở lại Tưởng gia, nơi đó giống như địa ngục, nhưng cô không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc khiến Diệp Tu phiền chán.

Hiện tại thì tốt rồi, cô ôm lấy tay Diệp Tu trượt vào giữa, khi sắp đυ.ng tới vật giữa hai chân lại bị Diệp Tu né tránh, trong lúc cô khó hiểu đã bị người đàn ông ôm lấy, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Giống như vuốt ve con vật nhỏ.

“Hôm nay anh hơi mệt.”

A Lê nửa tin nửa ngờ, thân thể anh rõ ràng không nói như vậy.

Nhưng Diệp Tu đã khép mắt lại, dùng ngữ khí có hơi ra lệnh nói: “Ngủ cùng anh.”

Thật ra A Lê cũng không muốn ngủ, nhưng cô lo sợ không yên cả một buổi trưa, lúc này mùi hương thanh đạm trên người Diệp Tu lại giống như có năng lực du ngủ. Cô đơn giản chỉ nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ rồi.

Người đàn ông thậm chí có thể điều chỉnh hô hấp bảo trì một tư thế rất lâu, cuối cùng mới cử động cánh tay tê mỏi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh chăm chú nhìn khuôn mặt tinh tế của người phụ nữ, tươi cười từ không đến có, xuyên qua kẽ hở bức màn, nhìn về phía những cây đại thụ đó.

-

Tưởng Văn Kiệt nhìn chằm chằm khoảng đất trống ngoài cửa, đã qua thời gian dự kiến hai giờ, bình thường điều này không hề xảy ra.

“Anh ta còn chưa đến?”

Đây là lần thứ ba anh ta hỏi ra ngoài cửa, người nọ nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu gia, trong lòng thở dài một cái.

“Ngài quay về trước đi, có lẽ trên đường anh ta gặp chuyện gì đó nên mới trì hoãn.”

Thiếu gia cả người chỉ còn lại khung xương, ai cũng không dám để anh ta ở ngoài quá lâu. Tưởng Văn Kiệt nghe anh ta nói xong thì trở lại trong phòng, lại qua một giờ vẫn không thấy người đâu, lần này anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được, quyết định dẫn người đi tìm.

Anh ta muốn điều tra tung tích của A Lê, tuy ngoài miệng kiên cường, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút kiêng kị đối với thủ đoạn của Diệp gia. Tránh cho khi bị bọn họ phát hiện ,Tưởng gia không thể giải thích được, cố ý thuê một sát thủ ở bên ngoài.

Sát thủ sống trong đoạn đường Ngư Long hỗn tạp, nơi đó loại người nào cũng có.

Anh ta đổi một chiếc xe kín đáo chạy đến dưới lầu nơi người kia ở, chung cư nhỏ cũ kỹ đổ nát, mùi mục nát thoang thoảng trong hành lang.

Tưởng Văn Kiệt cả đời sống trong nhung lụa, gần như chưa từng đến nơi như thế này, mùi hôi khiến anh ta phải che miệng mũi lại, giữa mày nhăn thành chữ xuyên 川.

Trên đầu có một ô cửa sổ nhỏ, có ánh đèn, nhưng bên trong lại không có âm thanh gì. Tưởng Văn Kiệt bắt đầu hoài nghi người này cầm tiền của mình nhưng không làm việc, nhất thời phẫn nộ muốn cho người phá khoá cửa.

“Thiếu gia, cửa đang mở.”

Thủ hạ hơi đẩy cửa ra, mùi vị khác thường trong không khí bị mùi mục nát ngoài hành lang che giấu.

Bài trí trong phòng, vừa vào cửa là một chiếc bàn kiểu cũ, so với sự bừa bộn xung quanh, cái bàn này tương đối sạch sẽ, lại giống như cố ý đặt ở nơi đó, chặn hết mọi đường đi.

Trên bàn đặt một chiếc hộp giấy, phía trên vẽ một cây đại thụ, Tưởng Văn Kiệt bỗng ý thức được cái gì, bảo người mở ra.

Thủ hạ thật cẩn thận mà mở hộp ra, nhìn thoáng qua bên trong, vẻ mặt chợt cứng đờ.

“Thiếu gia.”

Anh ta không dám lấy đồ bên trong ra, mà chậm rãi che lại.

“Ngài vẫn nên đừng nhìn.”