Chương 6.2: Che giấu tâm sự

Diệp Tu gọi điện tới, điện thoại của cô đặt trên bàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai.

“Uy?”

“Em muốn ra ngoài?”

“Ừm, có phải anh sắp về rồi không, em có thể không đi nữa.”

Diệp Tu hít một hơi thật sâu, trên chiếc gương bên cạnh là nụ cười của anh.

“Không phải, em cứ đi chơi vui vẻ, đừng đến chỗ ít người.”

Tắt máy, A Lê miên man suy nghĩ mà ăn xong bữa sáng. Nói là bữa sáng, nhưng bởi vì tối qua vận động quá lâu, nên cô dậy muộn, dùng bữa xong ánh mặt trời đã có chút chói mắt.

Những giọt nước phản chiếu khung cảnh xung quanh với những sóng nước lấp lánh, vô số ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt người phụ nữ, hình thành những đốm sáng rực rỡ.

Cô nhớ rõ cách đây không xa có một khu rừng bạch quả, trận mưa này đi qua không biết có bị rụng không.

Tài xế đưa cô đến cạnh cánh rừng, cô mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, khóe miệng lập tức hiện lên hai lúm đồng tiền.

May mắn, lá cây vẫn chưa rụng.

Rừng bạch quả hẻo lánh ít dấu chân người, cô không dám đi vào sâu bên trong, chỉ ở bên ngoài nhặt những quả bạch quả đã rụng trên mặt đất.

Khi còn nhỏ, mẹ và bà ngoại dẫn cô đi hái trái, vỏ quả rất mỏng có một tầng sương trắng, nhìn qua có vẻ ủy khuất, để sát vào có thể ngửi thấy một mùi rất nồng.

Cô rất nhanh đã nhét đầy một chiếc túi nhỏ, trên đường trở về còn chụp mấy tấm ảnh. Tài xế thừa dịp khi cô cúi đầu nhìn lén cô, trong lòng thầm nghĩ cô gái này cũng thật kỳ quái.

Xung quanh căn nhà này cũng không hẻo lánh giống như trước, không chỉ không cô lập, xung quanh còn có rải rác vài hộ gia đình, đường đi trước cửa thỉnh thoảng sẽ có người dắt chó đi dạo.

Pháo hoa không thịnh lại cũng không suy, khi mới đến Vân thị cô còn nói với nữ đầu bếp rằng mình không thích căng nhà hẻo lánh kia, không nghĩ tới Diệp Tu chuyển đến nơi hợp ý cô như vậy.

A Lê trải một vài tờ giấy trắng trước cửa sổ sát đất, đem những quả bạch quả nhặt được đặt lên đó để phơi khô.

Cô rất chuyên chú, lông mi rũ xuống, đặt một quả bạch quả cuối cùng xuống, một tia sáng bỗng xẹt qua mắt cô.

Giữa mày nhíu lại, tia sáng ngắn ngủi thoảng qua liền biến mất, nhưng vẫn khiến cô cảnh giác. Đối diện cửa sổ này cũng không có ngôi nhà nào, chỉ có mấy cây đại thụ cùng lùm cây tạo thành một rừng cây nhỏ.

Ánh mặt trời, càng không thể có.

A Lê nhìn chằm chằm vào mấy cây kia, sau thân cây đen nhánh u ám tựa hồ cất giấu gì đó, một cơn ớn lạnh từ sau lưng dâng lên, cô muốn kéo rèm lên lại sợ rút dây động rừng, làm bộ không có việc gì rời khỏi trước cửa sổ, rồi run rẩy ấn số điện thoại của Diệp Tu, cô do dự một hồi lâu vẫn tắt màn hình đi.

-

“Cô ấy ngủ rồi?”

Diệp Tu trở về có chút muộn, người phụ nữ bị hỏi có vẻ khẩn trương, cô ấy nhìn lên trên lầu rồi lại nhìn Diệp Tu, nhỏ giọng đáp: “A Lê tiểu thư sáng hôm nay đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền không ra cửa nữa, bữa tối cũng chưa ăn.”

Tay đang cởϊ áσ khoác của Diệp Tu dừng lại một chút, nhăn mi cũng nhìn về phía cầu thang.

“Nửa giờ sau mang cơm vào phòng.”

Anh đi chậm tới cửa, dưới cửa tối đen, khiến anh cho rằng A Lê đã ngủ. Nhưng khi mở cửa lại phát hiện không phải như vậy, cô gái ngồi trên giường ôm hai chân mình, đờ đẫn nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ.

Trời đã tối rồi, bức rèm còn không kéo lên, gió đêm thổi qua lớp rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa, giống như thiếu nữ một mình khiêu vũ dưới ánh trăng.

“Làm sao vậy?”

A Lê nghe được thanh âm quay đầu lại, như là mới phát hiện Diệp Tu trở về, lập tức duỗi tay bật đèn.

“Diệp Tu.”

A Lê bò đến mép giường, bàn tay tiến vào áo gió ôm lấy eo anh.

“Có người đang theo dõi em.”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~