Chương 7.2: Sơn màu đỏ

“Hồ nháo!”

Tưởng Trọng đang phát hỏa trong phòng, rõ ràng là con ông ta một hai muốn ra ngoài, xảy ra chuyện lại phát hoả lên đám thủ hạ. Những người này thực sự rất oan uổng, Tưởng Văn Kiệt muốn ra ngoài, bọn họ còn có thể ngăn anh ta không cho ra sao, dù sao cũng chỉ kiếm miếng cơm, ai lại nhàn rỗi không có việc gì đi chọc chủ nhân không vui chứ.

“Thiếu gia tỉnh rồi.”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi trên trán. Vừa mới dứt lời, Tưởng Trọng đã vọt vào trong phòng, đem nửa câu sau của bác sĩ ném ra sau người.

“Văn Kiệt, con thấy thế nào?”

Trên đường trở về, Tưởng Văn Kiệt đã ngất đi bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, anh ta mới vừa tỉnh lại liền nhớ tới cặp mắt ngâm trong dung dịch kia.

Hai con mắt kia nhìn chằm chằm vào anh ta, có lẽ cũng từng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia như vậy, dạ dày không khỏi cuộn trào.

Tưởng Trọng thấy con trai không có việc gì, phân phó vài câu liền trở lại thư phòng, chiếc hộp kia không biết bị tên không có mắt nào đặt trên bàn, ông ta cảm thấy xui xẻo, nhưng lại không thể không mở ra nhìn vào bên trong một cái.

Có thể nhìn ra kinh nghiệm của người động thủ rất lão luyện, hai tròng mắt tròn trịa hoàn chỉnh, ngoại trừ giác mạc hỗn độn, thì không hề bị tổn thương.

Không biết vì sao, trước mắt ông ta bỗng hiện lên một màn như vậy: Diệp Tu mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn không chút biểu tình, trong tay cầm một con dao phẫu thuật tinh xảo, một đao cắt xuống trên ngón tay đều là máu tươi.

Tưởng Trọng rùng mình một cái, dặn dò xuống: “Nói với thiếu gia, đừng vì đứa con hoang kia mà làm việc ngốc nữa”.

-

Diệp Tu thong thả ung dung mà rửa tay, dòng nước chảy qua khe hở ngón tay, xương ngón tay nhỏ dài cảnh đẹp ý vui. Anh rửa thật sự cẩn thận, sau khi lau khô lại ngửi ngửi, bảo đảm không còn mùi tanh.

A Lê ở trong phòng vẽ tranh, lạc thú duy nhất của cô đó là vẽ tranh. Đủ loại màu vẽ trải đầy đất, cô từng nói với người giúp việc, mình thích cảm giác màu sắc trải khắp sàn nhà.

Người giúp việc truyền lại lời này khiến anh có chút ghen tị, rõ ràng đều là người, nữ đầu bếp có thể biết tiểu tâm tư của cô, người giúp việc có thể biết sở thích của cô, thậm chí tài xế cũng nhìn thấy vẻ mặt của cô khi nhìn lá rụng, duy nhất chỉ có anh bị quẳng ra bên ngoài, cái gì cũng phải thông qua miệng người khác mới biết được.

“Anh đã trở lại?”

Trên chiếc váy trắng dính sơn màu đỏ, ánh mắt Diệp Tu khẽ động, nhớ tới một màn không lâu trước đây.

“Em đi thay quần áo.”

A Lê chạy đi, rất nhanh đã trở lại, cùng là váy trắng, sạch sẽ không dính gì cả.

“Em vẽ gì vậy?”

Trên khung vẽ có những mảnh vàng lớn, nghĩ đến những vật nhỏ phơi trong phòng, Diệp Tu lại hỏi: “Bạch quả sao?”

“Ừ, em phơi mấy quả trên sàn nhà.”

“Bạch quả hơi có mùi, có phải khiến anh khó chịu không?”

A Lê cuống quít đứng lên muốn đi xử lý, Diệp Tu lại nắm lấy cổ tay của cô, đem người nhẹ nhàng kéo đến trước người, kẹp ở giữa hai chân.

“Không cần.”

Anh dính một chút sơn đỏ, len vào trong móng tay.

“Anh tới là muốn nói với em, đừng sợ, sẽ không có người theo dõi em nữa.” Dứt lời, đầu ngón tay dính sơn đỏ kia liền thăm dò vào trong quần áo của cô.

Trong phòng vẽ tranh không có giường, trên mặt đất trải một tấm thảm nhung, Diệp Tu mang cô nằm trên đó, trên trần nhà có khắc hình chim bay cùng bầu trời, khiến cô có cảm giác giống như đang nằm trên mặt đất.

Nhưng rất nhanh, mây đen nặng nề kéo đến, cô cái gì cũng nhìn không thấy.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~