Chương 15: Cầu Hôn

Đối với chuyện đi xem mắt này, mới đầu Đường Khê vô cùng kháng cự.

Thời điểm còn đi học đều nghe bạn bè nói rằng có đánh chết cũng không tiếp thu nổi việc đi xem mắt, sau tốt nghiệp nhiều năm, một người hai người sau đó liên tiếp nhiều người khác thông qua xem mắt để kết hôn rồi sinh con. Hiện thật vốn dĩ rất tàn khốc, đối mặt với hiện thực đại đa số đều cúi đầu chấp nhận, vứt lại lời nói hùng hồn thời niên thiếu, đây cũng chỉ là sự việc quá đỗi bình thường.

Nếu không phải công việc của Đường Khê quá bận, ở tuổi hai mươi lăm cô cũng đã phải đi xem mắt theo lời giới thiệu của cô, dì, chú, bác.

So với cha mẹ cô, mấy cô, mấy dì đối với hôn sự của Đường Khê đều biểu hiện rằng họ cực kỳ chờ mong, thấy những thanh niên đầy hứa hẹn, tướng mạo đoan chính, nhịn không được cùng Đường Khê nói hai câu, nhưng thấy cô không hứng thú, bọn họ cũng chỉ từ bỏ ý niệm.

Nhưng mắt thấy con cháu trong nhà đều đã định ra hôn sự, Đường Khê lớn tuổi nhất nhưng vẫn cô đơn, bọn họ liền không thể buông lòng.

Nói năm lần bảy lượt, cuối cùng mẹ Đường cũng có chút dao động.

“Nếu không con cứ đi xem thử? Nói không chừng lại cảm thấy phù hợp.” Mẹ Đường thử nói chuyện cùng Đường Khê, “Tóm lại trong công việc con cần quen biết nhiều người, người mà thím hai giới thiệu cũng có chút liên quan đến ngành của con, đi xem thử đi.”

Nói trắng ra là, con là đi mở rộng quan hệ chứ mẹ không ép con đi xem mắt.

Đường Khê thấy trong mắt mẹ mình có chút mong đợi, cô cũng không muốn để ba mẹ tuổi này còn phải nhọc lòng vì mình, “Con thấy cũng được.”

Nếu nói làm bạn bè bình thường Đường Khê thấy cũng vừa lòng.

Xem mắt mấy lần, Đường Khê vẫn duy trì liên lạc, ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, đa số đều không tồi, nói chuyện với Đường Khê cũng không thiếu đề tài, mỗi lần nói về phương diện hôn nhân cũng không có vẻ xấu hổ.

Liền như vậy nhưng không có chút tiến triển, các trưởng bối có chút nóng nảy.

“Đường Đường nha, thím thấy mấy cậu đó cũng không tệ, con không có cảm giác đặc biệt gì a?” Thím hai gọi điện thoại để hỏi cô.

Đường Khê nửa thật nửa đùa: “Con thấy đều thích.”

“Không thể nào lấy hết mấy cậu ta một lần nha!” Này không phải là chế độ một vợ nhiều chồng, như thế nào đều lấy hết.

Thím hai hậu tri hậu giác ý tứ của Đường Khê, ai cũng đều không được.”

“Con cái đứa nhỏ này, còn dám chọc ta, bị con làm tức đến chết!”

“Đừng tức giận, đừng tức giận, giận ra nếp nhăn chú hai sẽ xử lý con.”

“Còn chọc ta.”



Mấy lần gặp mặt, vài người cũng biết được ý tứ của Đường Khê, cùng cô hơi xa cách một chút, nhưng vẫn là khách khí, rốt cuộc cũng là vị mỹ nhân ôn hòa, làm bạn cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.

Nhưng vẫn có người bám riết không tha.

Trong các đối tượng xem mắt, có một người tên Trương Hạc là một bác sĩ, tuy còn trẻ nhưng đã là chủ nhiệm khoa.

Anh ta đối với Đường Khê có một loại chấp nhất.

Trương Hạc tướng mạo không quá xuất sắc, chỉ có một đôi mắt luôn sáng ngời. Thời điểm anh ta nói chuyện, ngữ khí hòa hoãn, nói năng không tầm thường, tổng thể mà nói là cho người khác đắm mình trong gió xuân. Không một người nào ở chung với anh ta cảm thấy không thoải mái, Đường Khê cũng vậy.

Trương Hạc hẹn Đường Khê đi ăn cơm vài lần, hành động lời nói đều thân sĩ, đưa cô về nhà, nhắn wechat hỏi thăm,...

Bọn họ biết nhau một tháng, Trương Hạc ở dưới nhà Đường Khê cầu hôn cô.

“Đường Khê, tôi thật sự thích em, tôi biết em ưu tú, người theo đuổi em cũng rất nhiều, tôi cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng là, tôi sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với em, nếu như em đồng ý trở thành vợ của tôi, đó là vinh hạnh cả đời của tôi.”

Mỗi câu anh ta nói đều vô cùng thành khẩn, chỉ là cầu hôn mà thôi, anh ta đem tất cả tài sản của mình cái gì có thể đem ra đều đem ra. Chuyện cầu hôn này, anh ta dùng toàn bộ thành ý của mình để chuẩn bị.

Chân thành, tài giỏi, ưu nhã, thân sĩ, gia thế tốt, một người như vậy rất khó để người khác không động tâm.

Buổi tối hôm đó, Đường Khê đứng dưới đèn đường, cô nhìn Trương Hạc có chút mong lung. Nếu cách đây mấy năm, nếu cô trẻ lại hơn một chút, cô có khả năng không chần chờ liền đáp ứng lời cầu hôn của Trương Hạc. Anh ta là đối tượng hoàn mỹ để kết hôn, lại còn dụng tâm, đây có thể trở thành hôn nhân không tồi.

Chính là, nào có nhiều nếu như vậy.

Trương Hác toàn tâm đối với cô, nhưng cô không thể cho anh ta tâm ý nhiều như vậy, này đối với Trương Hạc là không tôn trọng.

Cho nên, Đường Khê nói: “Thực xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không có duyên phận đó.”

“Nhưng là tôi vẫn cảm ơn anh, tình cảm anh dành cho tôi rất trân quý.”

Trên mặt Trương Hạc hiện lên mất mát, nhưng thực mau liền tiêu tán.

“Không quan hệ, em có thể cho tôi một đáp án là tốt rồi, thuận tiện hỏi em một câu, em là có người trong lòng rồi sao?”

Đường Khê ngẩn ra một lát, “Như thế nào lại hỏi như vậy?”

“Nghe có chút tự đại, nhưng là , không biết phải nói thế nào, tôi thật sự nghĩ không ra lý do để em cự tuyệt tôi.”



Anh ta ở phương diện nào đó thực sự nhạy bén.

Vấn đề này, Đường Khê không có trả lời.

Cô từ chối lời cầu hôn của Trương Hạc, thím hai thật sự tức đến dậm chân, “Một người đàn ông tốt a, có chỗ nào để con chướng mắt đâu?”

Đại khái là thím hai bị cô vô tình làm cho thương tâm, tinh thần bị sa sút, Đường Khê cũng có thể yên tĩnh một đoạn thời gian.

Nửa tháng sau là mẹ Đường tự giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô.

“Mẹ cảm thấy đứa nhỏ này con nên nghiêm túc suy xét, mẹ và ba, chú thím hai đều đã gặp qua, đúng là một đứa trẻ khiêm tốn hiền hòa, nho nhã lễ độ.”

Mẹ Đường vẫn là lần đầu tiên khen nam thanh niên trước mặt cô, khen người ta đến tận trên trời, sốt ruột đến mức nếu cô bỏ lỡ anh ta liền giống như bỏ lỡ toàn bộ thế giới.

Đường Khê tuy rằng có chút tò mò, nhưng cũng không ôm quá nhiều chờ mong, vốn dĩ cô cũng không trông cậy việc dựa vào xem mắt để giải quyết chung thân đại sự.

Đã có nhiều lần kinh nghiệm, cô không sao cả.

Chỉ là địa điểm gặp xem mắt làm mí mắt cô nhịn không được nhảy nhảy

73 Tân Hoa.

Lần trước đến đây cũng đã cách nửa năm, trên đường Tân Hoa cây ngô đồng đã trơ trụi, gió lạnh thổi qua càng thêm hiu quạnh.

Cô đỗ xe ở vị trí quen thuộc, một đường quen thuộc lên lầu, nhân viên phục vụ dẫn cô đến ghế lô.

Ghế lô trong cùng của lầu hai, trên bàn có năm sáu món đồ ngọt, phân lượng không nhiều lắm, nhưng hơn ở chỗ nhìn trong rất tinh xảo, một bên bàn nấu ấm trà nhỏ, khói bốc lên lượn lờ, cuối cùng tiêu tan trong vô ảnh.

Hai người ngồi đối mặt nhau, tâm tình thản nhiên bằng phẳng

Nếu muốn nói trong hơn hai mươi năm qua việc gì phi lý nhất trong cuộc đời Đường Khê, thì việc xem mắt hôm nay có thể là việc đứng thứ nhất.

Cùng chồng trường của mình đi xem mắt.

“Lại gặp mặt, chồng trước tiên sinh.”

“Đã lâu không thấy, vợ trước tiểu thư.”