Chương 1.2: Đại hôn động trời (2)

"Lừa ngươi làm gì? Nàng ban đầu được định là sẽ trở thành Thái tử phi, đính hôn cùng Thái tử từ trong bụng mẹ, nhưng vì ngu dại lại xấu xí nên đã bị thoái hôn. Nhưng nói thế nào nàng cũng là nữ tử của trưởng công chúa thân phận cao quý. Chỉ là trưởng công chúa vừa hạ sinh nàng đã chết, sau đó bà mụ cũng bị gương mặt nàng hù chết.

Thạch thừa tướng nói nàng là người không may mắn, không để ý đến nàng, đem nàng vứt cho một thị thϊếp không được sủng ái. Nàng là đích nữ của phủ thừa tướng lại si ngốc phải chịu sự khinh nhục của thứ nữ và di nương. Thị thϊếp kia cũng coi là người tốt cố gắng bảo vệ nàng nên nàng mới sống được đến ngày hôm nay, nếu không chỉ sợ là đã sớm đi gặp Diêm Vương." Một nam tử trung niên nói với mọi người.

"Thế này vì sao lại muốn đem kẻ mang điềm xấu gả cho Tàn Vương? Đây không phải là muốn để Tàn Vương mang vận rủi sao?" Một người khác phẫn nộ vỗ tay hỏi.

"Cái này ngươi cũng không biết à? Nghe nói quỷ diện nữ kia là sát tinh, vừa sinh ra đã khắc chết trưởng công chúa còn dọa chết bà mụ, mấy nha hoàn trong phòng sinh đều sợ đến mức không dám bế đi. Hai ngày trước, nàng lại khắc chết thị thϊếp nuôi dưỡng nàng. Mọi người đều đồn đại rằng nàng là một sát tinh, cho nên..." Người kia nhanh nhẹn lướt qua bốn người phía trước xem có người của Thái tử hay không, hạ giọng tiếp tục: "Đoán mệnh nói nàng còn sẽ khắc phu nên hoàng hậu xin chỉ gả nàng cho Tàn Vương."

Mặt mọi người đều biến sắc, hóa ra nàng còn là sát tinh, muốn khắc chết Tàn Vương. Hoàng hậu thật ngoan độc.

"Ai... Thật là ông trời không có mắt, Tàn Vương là thần của chúng ta, ông trời vì sao không ngó xuống một cái?"

"Trời xanh ơi, ngươi mở mắt ra đi!" Một người ngửa mặt bi thống.

"Mau xem, xảy ra chuyện gì rồi?" Một người chỉ vào phương xa kinh hô, mọi người vừa thấy mặt đều biến sắc.

Chỉ thấy mây đen nghìn nghịt như thiên binh thiên tướng đột nhiên tới gần nháy mắt đã thay thế trời xanh vạn dặm. Sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét quét qua mỗi góc kinh thành, mọi người nhanh chóng tản đi. Mà tân nương si ngốc, tư thái điên điên ngây ngốc vừa được thứ muội đỡ ra khỏi Thừa tướng phủ. Ra vẻ như bị gió thổi đến, nàng ta đem ngốc tử kia đẩy mạnh một cái, tân nương đầu va vào khung cửa cao, thân hình nhỏ xinh mềm nhũn rồi ngất đi.

Trước cửa phủ Thừa tướng rối loạn, mọi người cố gắng vươn tay dùng tay áo che đi cuồng phong. Tiếng sấm kinh thiên động địa tựa hồ cảnh cáo những kẻ có tâm cơ độc ác, thu hồi ác tâm của bọn họ.

Toàn bộ kinh thành rơi vào bóng đêm, rõ ràng là canh ba buổi trưa mà duỗi tay không thấy năm ngón, toàn bộ thiên địa lâm vào hoảng sợ, một loạt sấm sét ầm ầm, hoa phá trường không (2) nhưng chỉ đem mặt đất chiếu sáng lên trong nháy mắt.

Không ai phát hiện tân nương nằm dưới đất đã từ từ ngồi dậy. Thứ muội đẩy nàng chính là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng Thạch Hương Liên. Nàng ta nơm nớp lo sợ ngồi xổm trên mặt đất, duỗi tay che tai lại, vừa rồi mượn cơ hội gϊếŧ người, chẳng lẽ trời cao muốn trừng phạt nàng? Nàng hơi hơi híp mắt, lại nhìn tân nương kia không biết đã đứng ở đó từ khi nào, dưới khăn voan đỏ, biểu tình kinh ngạc dường như đang chậm rãi giải thích nghi hoặc, cuối cùng cười lãnh khốc, duỗi tay ấn miệng vết thương trên trán. Ký ức của ngốc tử không ngừng xoay quanh trong đầu nàng, nàng gỡ khăn voan đỏ xuống, đi về phía Thạch Hương Liên. Sấm sét vẫn ầm ầm như cũ, chợt lóe lên trên gương mặt đỏ, hồng như máu tươi, trên tráng còn máu tươi mới, tựa như quỷ bò từ địa ngục tới.

"A, quỷ a..." Thạch Hương Liên kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, giương miệng nửa ngày mới khóc ra tiếng, lập tức chạy về phía sau lưng Thạch thừa tướng, hô to.

"Thạch U Mộng, ngươi đứng lại, đem khăn voan đội lên!" Thạch thừa tướng có chút giật mình, rốt cuộc lá gan cũng lớn hơn một chút, giận dữ chỉ tân nương kia.

Lại một lần nữa rơi vào bóng đêm, thân ảnh màu đỏ kia không chút ảnh hưởng, thân hình chợt loé, vòng qua mọi người. Khi một loạt sấm sét ầm ầm chiếu sáng toàn bộ mặt đất, nàng đã đứng ở cửa đội khăn voan.

"A... A... Đau, cứu mạng, cha, cha." Thạch Hương Liên khóc lớn lăn trên mặt đất.

"Nhị tỷ, Nhị tỷ, xảy ra chuyện gì với tỷ vậy?" Thạch Ngọc Nhi trong chớp mắt đã chạy đến bên người Thạch Hương Liên đang lăn lộn.