Chương 1.1: Đại hôn động trời (1)

Một mảnh xuân ý dạt dào, hoa đào nở rộ vạn dặm, dương liễu lả lướt, không trung xanh thẳm, sạch sẽ như vậy. Kinh thành phồn hoa diễn tấu trống kèn, đầy trời hồng gấm, tiếng pháo vang đến mỗi góc thành. Trên đường, đám người chen chúc, bàn tán sôi nổi, có thở dài cũng có khóc thút thít, tiếc hận cho một thế hệ chiến vương đầy hứa hẹn. Hắn đã từng sất phong vân, chiến công hiển hách. Hắn từng có quyền cao chức trọng, nắm trong tay trọng binh, là Định Quốc đệ nhất mỹ nam, xua nữ tử như xua vịt. Hắn từng là vị thần trong lòng họ, bọn họ đều ngưỡng mộ hắn.

"Thật là đáng tiếc, chiến vương hiện giờ lại bị phong hào thành Tàn Vương, còn phải cưới đệ nhất xấu nữ kia. Thật là vô cùng nhục nhã!" Một ông lão thở dài lắc đầu.

Một người trẻ tuổi, mặt lấm la lấm lét nói: "Xấu nữ xứng với Tàn Vương, trời sinh một cặp."

Một tiểu thương tán thành nói: "Đúng là, bây giờ Tàn Vương không quyền không thế, dung mạo bị hủy, tiểu thư nhà nào còn chịu gả cho hắn để chịu khổ chứ?"

Ông lão nổi giận, chỉ mặt bọn họ mắng: "Các người là đồ vong ân phụ nghĩa. Đừng quên năm đó Tàn Vương lập công diệt Mã Hán cứu Định Quốc. Hắn mười lăm tuổi đã xuất chinh, bình định họa loạn tứ phương, uy chấn thiên hạ, cho Định Quốc một cuộc sống bình an, bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp. Hắn chẳng những văn thao võ lược, tài mạo song tuyệt, còn có y thuật cao minh, có thể nói không gì làm không được."

"Ông ơi, đừng vì những người này mà tức giận, bọn họ đều được Thái tử ban một ân huệ nhỏ nên muốn đứng về phía Thái tử." Một tráng hán giữ chặt ông lão rồi kéo rời đi.

"Thật là nhân tình thế gian ấm lạnh, chiến vương, nay lại bị phong hào thành Tàn Vương còn phải cưới Định Quốc đệ nhất quỷ diện xấu nữ, thật nhục nhã, vô cùng nhục nhã. Ông trời, sao ông không mở mắt ra giành lại công đạo cho người tốt?" Ông lão bi thống đan xen tiếc hận cho Tàn Vương.

Càng nhiều bá tánh đều che mặt rơi lệ, trong lòng bọn họ thì Tàn Vương là thần, là không thể xúc phạm.

"Ông ơi, hiện giờ chiến vương mới hai mươi, y thuật của người cao siêu, chắc chắn có thể chữa khỏi đôi chân của mình." Tráng hán kia cũng tiếc hận không thôi, than nhẹ an ủi ông lão.

"Nếu có thể chữa khỏi, hắn đã sớm đứng lên rồi, sao còn chờ đến hôm nay? Ngay cả tuyết liên thượng đẳng nổi tiếng của Tuyết sơn cũng trị không được, sợ là vô vọng rồi." Ông lão kia vỗ mạnh đầu gối, vô cùng đau đớn.

"Tàn Vương cát nhân tự có thiên tướng, những nữ tử vội vã bỏ đi quá lắm cũng chỉ là ham quyền thế và địa vị của hắn, thế thì cũng không cần làm gì."

"Là người không biết đó thôi, quỷ diện xấu nữ này là một kẻ ngốc, mặt đầy bớt hồng, xấu vô cùng, quỷ nhìn thấy cũng phải né xa ba thước."

"Thực sự khủng bố như vậy sao?"