Chương 47.1:

Chương 47.1:

Editor: Quy Lãng

Cao Yến vội vàng giúp Sở Thiên Tầm xử lý vết thương, cô nhìn những chiếc gai dài đâm xuyên tứ chi Sở Thiên Tầm mà cảm thấy bất lực.

“Để tôi tự làm.” Sở Thiên Tầm duỗi tay nắm lấy gai nhọn, chậm rãi rút cây gai dính máu ra khỏi cơ thể, vứt trên mặt đất.

Những người đứng ngoài quan sát đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng.

Sở Thiên Tầm chỉ hơi cau mày, lần lượt rút từng cây gai nhọn dính đầy máu thịt trong cơ thể mình ra, ném vào một chỗ.

“Thiên Tầm, đừng cử động, để tôi cầm máu cho cô.” Ánh mắt Cao Yến đỏ hoe.

Cô đột nhiên cảm thấy ngày thường bản thân khuyên Thiên Tầm đừng liều mạng rèn luyện là chuyện buồn cười biết bao.

Là bởi vì có đám người Thiên Tầm dùng thân chặn phía trước, liều mạng chiến đấu, mới khiến bản thân cô có ảo giác buồn cười rằng còn có thể trải qua những ngày tháng dễ dàng.

Mà cô còn không biết xấu hổ, thường xuyên khuyên Sở Thiên Tầm giống bản thân mình, không cần phải cố gắng quá nhiều.

Giang Tiểu Kiệt ngồi xổm bên cạnh Sở Thiên Tầm, ánh mắt chăm chú nhìn những cây gai nhọn dính đầy máu nằm trên mặt đất, cúi đầu không nói một lời.

Sở Thiên Tầm dựa vào Cao Yến đứng dậy, đưa tay xoa đầu Giang Tiểu Kiệt: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Lần sau phải cẩn thận hơn, đừng bất cẩn như vậy là được.”

Giang Tiểu Kiệt cúi đầu: “Do em quá yếu, nếu em cũng lợi hại như anh Bùi Thiên, cũng sẽ không khiến chị bị thương nặng như vậy.”

Ánh mắt Sở Thiên Tầm nhìn lướt qua bả vai Cao Yến, Diệp Bùi Thiên vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, bóng lưng gầy gò lại có chút run rẩy.

Ma vật cấp 3 đột nhiên xuất hiện trên đường này chính là Liệt thực giả, kiếp trước chính nó đã chiếm cứ Đông Qua đảo rồi tàn sát bừa bãi người dân trên đảo.

Loại ma vật này khó đối phó ở chỗ nó có thể phân chia thành nhiều cơ thể.

Nếu không thể tiêu diệt các phần cơ thể nó trong một thời gian ngắn thì nó sẽ không ngừng phân chia thành các cơ thể mới.

Liệt thực giả cấp bậc càng cao thì có thể tạo ra nhiều bản sao cùng một lúc, cũng càng khó đối phó.

Nhưng cho dù chỉ là một Liệt thực giả cấp 3, cũng đã là một ma vật khó giải quyết.

Vậy mà Diệp Bùi Thiên mới ở cấp 2 đã có thể cùng lúc giải quyết hai bản sao của Liệt thực giả, thật khiến người khác kinh ngạc.

Ma vật đã chết, tại sao hắn vẫn còn ngồi xổm ở đó, trạng thái có chút không đúng.

Sở Thiên Tầm ngăn Cao Yến và những người khác lại, tự mình tới gần Diệp Bùi Thiên.

“Bùi Thiên?” Cô vòng đến trước mặt Diệp Bùi Thiên, nhỏ giọng gọi hắn: “Anh làm sao vậy?”

“Đừng…Đừng đến đây.” Giọng nói hắn khàn đặc dọa người.

Đồng tử Sở Thiên Tầm co rút lại.

Diệp Bùi Thiên quỳ trên mặt đất, hai tay cắm vào bùn đất, trên cổ nổi đầy gân xanh, hai bên má xuất hiện từng mảng vảy đen kinh khủng.

Hắn đang vượt cấp, đồng thời đã bắt đầu rơi vào trạng thái ma hóa.

“Diệp Bùi Thiên!” Sở Thiên Tầm đặt tay lên vai Diệp Bùi Thiên: “Tỉnh táo lại!”

Trong đêm tối, hai tay cô tỏa ra ánh sáng dịu dàng, dung nhập vào cơ thể Diệp Bùi Thiên.

Nhưng trong lòng Sở Thiên Tầm biết tình hình không ổn, cấp bậc của cô và Diệp Bùi Thiên không cách nhau bao nhiêu nên dị năng của cô rất khó để xoa dịu cảm xúc của hắn lúc này.

Ma hóa là quá trình khiến du͙© vọиɠ ở nơi sâu nhất đáy lòng trong nháy mắt bộc phát ra.

Một khi bị cám dỗ tiến vào trạng thái ma hóa, thì đó giống như thời khắc nghiện ma túy mạnh nhất phát tác.

Dù trong nhận thức biết rõ bản thân sắp bị hủy diệt, cũng không có cách nào thoát khỏi vực sâu cám dỗ.

Năng lực của Cầu nguyện giả chính là trợ giúp các thánh đồ thanh tĩnh và lấy lại bình tĩnh, chống lại cám dỗ trí mạng của quá trình ma hóa.

Khi thánh đồ ma hóa là lúc cảm xúc của họ trở nên cực đoan nhất, chính vì vậy những Cầu nguyện giả có cập bậc gần nhau không thể khống chế được. Ít nhất Cầu nguyện giả phải cao hơn hai cấp mới có thể cưỡng chế thay đổi tình hình.

“Bùi Thiên, anh nhìn tôi này, bình tĩnh lại, bình tĩnh.”

Sở Thiên Tầm nâng mặt Diệp Bùi Thiên lên, dùng hết sức giải phóng dị năng của mình.

Diệp Bùi Thiên mở to mắt nhìn về phía trước, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác.

Giữa mày hắn vỡ ra một vết rách, từ bên trong chậm rãi mọc ra một cái sừng màu đen.

“Thiên Tầm…” Ánh mắt hắn khôi phục một chút ánh sáng, ướt đẫm nước nhìn Sở Thiên Tầm: “Gϊếŧ tôi đi, tôi không muốn trở thành ma vật.”

“Không, anh sẽ không biến thành ma vật.” Sở Thiên Tầm đến gần mặt Diệp Bùi Thiên, nhìn mắt hắn: “Anh sẽ sống rất lâu, sẽ ngày càng lợi hại, làm sao có thể trở thành ma vật được? Làm sao có thể ma hóa vào lúc này được! Anh phải cố gắng chịu đựng cho tôi.”

“Tôi… không chịu được, tôi làm không được.” Hai mắt Diệp Bùi Thiên chảy ra hai giọt nước mắt màu đen: “Gϊếŧ…tôi, nhanh lên.”

Cơ thể của hắn không ngừng run rẩy, hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Nhưng cơ thể hắn bắt đầu mọc ra vảy đen, thậm chí những cây gai đen cứng rắn còn đâm vào cơ thể Sở Thiên Tầm.

“Có thể, tin tôi. Anh nhất định có thể, tôi giúp anh, chúng ta cùng cố gắng.”

Cả người Sở Thiên Tầm đẫm máu, nhưng cô dường như lại không cảm thấy đau đớn, thanh âm kiên định lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Trong đêm tối, thiếu nữ quỳ trước mặt một người đàn ông bán ma hóa, toàn thân tỏa ra một vòng ánh sáng màu vàng ấm áp.

Nhưng trong ánh sáng màu vàng ấm áp, gương mặt tuấn mỹ của Diệp Bùi Thiên dần dần trở nên lạnh lùng, hắn không chút cảm xúc nhìn Sở Thiên Tầm toàn thân đẫm máu trước mặt.

Nghiêm Tuyết vội vàng cầm súng lên, nhắm vào Diệp Bùi Thiên.

Cao Yến kéo tay cô lại: “Cô làm gì vậy? Đó là Tiểu Diệp, tôi không cho phép cô bắn!”

“Không kịp rồi, chỉ sợ hắn đã sắp ma hóa.” Nghiêm Tuyết nhíu chặt mày nhìn Cao Yến, so với Cao Yến, cô biết rõ thánh đồ khi ma hóa sẽ kinh khủng như thế nào: “Người này một khi ma hóa, sẽ lợi hại hơn so với hiện tại, tất cả chúng ta chỉ sợ đều không phải đối thủ của hắn. Thiên Tầm ở gần hắn như vậy, rất nguy hiểm.”

Cao Yến rơi vào tình trạng khó xử.

“Thiên Tầm, cô…cô mau quay lại đây trước đi, quay lại đây, cô đừng đến gần Tiểu Diệp như vậy.” Cao Yến gọi Sở Thiên Tầm.

Thích Vĩnh Xuân nói: “Trước tiên mọi người hãy lui đến nơi xa hơn một chút, tôi sẽ ở lại đây để xem có thể giúp gì cho Thiên Tầm không.”

“Không, mọi người đi trước đi, để bà già tôi ở lại là được.” Phùng bà bà mở miệng: “Nếu Tiểu Diệp thật sự xảy ra chuyện gì, dị năng của tôi có thể che khuất tầm nhìn, ít nhất cũng giúp Thiên Tầm có cơ hội chạy trốn.”

“Tôi ở lại cùng bà bà.” Đồ Diệc Bạch lên tiếng.

Giang Tiểu Kiệt không nói gì, thẳng lưng đứng đó, hai mắt đỏ hoe nhìn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên.

Bàn bạc đến cuối cùng, lại không một ai rời đi.