Chương 47.2:

Chương 47.2:

Editor: Quy Lãng

Nhưng Sở Thiên Tầm dường như không nghe thấy những lời bọn họ nói, lúc này cô từ từ nhắm hai mắt lại, quỳ trước mặt Diệp Bùi Thiên không nhúc nhích.

Lần đầu tiên cô dùng toàn lực sử dụng dị năng của mình, rơi vào một trạng thái yên tĩnh kỳ diệu.

Rõ ràng cô đã nhắm hai mắt, lại có thể “nhìn thấy” bản thân hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa ra khắp nơi.

Trước mặt cô lại xuất hiện một chùm sáng điên cuồng và đau khổ khác.

Vì vậy cô cẩn thận bọc chùm sáng nhỏ gần như tan rã đó vào thế giới của mình.

Một loại cảm xúc cực kỳ cuồng bạo truyền đến, lúc đầu còn cáu kỉnh bất an, nhưng dần dần bị cô ảnh hưởng, dần dần đồng bộ với hơi thở của cô, bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại.

“Bùi Thiên, hãy kiềm chế bản thân, đừng biến thành ma vật.” Cô cầu nguyện trong lòng.

Trước khi ngất đi do tiêu hao quá nhiều dị năng, Sở Thiên Tầm mơ hồ cảm thấy có người đã kịp thời đỡ cơ thể mình.

Qua tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy người đó cắn rách cổ tay mình, đưa cánh tay tái nhợt đến bên miệng cô.

Một dòng chất lỏng nóng bỏng lộ ra mùi tanh chảy xuống cổ họng cô.

***

Lúc Sở Thiên Tầm tỉnh lại, xung quanh mơ hồ có chút ồn ào.

Cô phát hiện bản thân nằm trong một doanh địa nho nhỏ, cả người đau đớn, suy yếu như bệnh nặng mới khỏi.

Trong doanh địa đốt lửa trại khắp nơi, dựng lều vải, mọi người tụ tập thành từng nhóm hai bên trái phải, có một vài người đang giao lưu, có người đang nấu cơm, âm thanh sinh hoạt ồn ào đan xen, vang ong ong trong cái đầu còn đang choáng váng của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm vừa động đậy, một âm thanh khàn khàn vang lên bên tai cô: “Cô đừng cử động.”

Một bàn tay đỡ cô, nhẹ nhàng nâng cô lên một chút rồi cẩn thận đút cho cô mấy ngụm nước.

Sở Thiên Tầm chậm rãi nhìn rõ mặt người kia, là Diệp Bùi Thiên.

Người đàn ông này giờ phút này hai mắt thâm đen, gương mặt hốc hác, nhìn hắn trông còn giống một người bị thương nặng hơn là cô.

“Anh không sao chứ?” Sở Thiên Tầm khẽ nâng tay hướng về phía Diệp Bùi Thiên, cảm nhận được cảm giác xụi lơ bất lực khi tiêu hao dị năng quá mức: “Tôi đã nói rồi, anh sẽ không biến thành ma vật.”

Diệp Bùi Thiên lộ ta vẻ mặt một lời khó nói hết rồi quay mặt đi nơi khác.

“Anh bày ra vẻ mặt đó làm gì, tôi chỉ là tiêu hao dị năng quá mức thôi, cũng không xảy ra chuyện gì cả.” Sở Thiên Tầm chống bả vai Diệp Bùi Thiên, miễn cưỡng giúp mình ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt lần nửa biến thành màu đen.

“Cô…”

Bên tai truyền đến giọng nói nghe có chút nghẹn ngào của Diệp Bùi Thiên.

Quả nhiên là đầu váng mắt hoa quá rồi, Sở Thiên Tầm cảm thấy bản thân mình nhất định là sinh ra ảo giác.

“Thiên Tầm, cái đứa nhỏ không hiểu chuyện này, sao lại ngồi dậy rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Phùng bà bà bước nhanh đến, để thêm một cái đệm sau lưng Sở Thiên Tầm, đỡ cô nằm xuống.

Đồ Diệc Bạch cũng đi theo sau lưng, bưng một bình gốm dùng khăn lông bọc lại, cậu ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm, cẩn thận mở bình ra: “Chị Thiên Tầm, đây là súp bồ câu, chị mau uống đi. Chị Nghiêm Tuyết khó lắm mới bắt được, bà bà đã nấu rất lâu, vẫn luôn giữ ấm cho chị.”

“Thiên Tầm tỉnh rồi? Mau để tôi nhìn xem.” Cao Yến từ bên ngoài bước nhanh đến, sắc mặt cô cũng có chút tái nhợt, cả đêm này vì chữa trị cho Sở Thiên Tầm, cô đã mấy lần hao hết dị năng của mình.

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô bất tỉnh lâu như vậy, đúng là dọa chết mọi người.” Cao Yến sờ trán Sở Thiên Tầm: “Cũng do dị năng của tôi quá yếu, không thể sớm chữa khỏi giúp cô.”

Sở Thiên Tầm chậm rãi uống một chén nhỏ súp bồ câu hầm, nước súp nóng hổi từ cổ họng chảy xuống bụng, sưởi ấm toàn thân.

“Chúng ta đang ở đâu đây? Những người khác thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Đã đến Đông Qua đảo, nơi này lúc trước bị ma vật tàn sát bừa bãi, đã chết rất nhiều người. Những người may mắn còn sống hầu như đều tập trung trong doanh địa đơn giản này. Chúng ta cũng vừa mới đến đây. Vĩnh Xuân và Nghiêm Tuyết còn có Giang Tiểu Kiệt đã ra ngoài tìm đồ ăn rồi.”

Sở Thiên Tầm à một tiếng, yên tâm nằm lại.

Thật là kỳ lạ,

Rõ ràng là bị thương, hành động khó khăn, đây phải là lúc cô cảm thấy căng thẳng và khó chịu nhất mới đúng.

Nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất thoải mái, dường như có thể nằm xuống mà không phải lo lắng điều gì, chấp nhận sự chăm sóc của đồng đội như một lẽ đương nhiên.

Đồng đội? Là bởi vì có đồng đội sao?

Thì ra, đây là cảm giác khi có đồng đội mà mình có thể tin tưởng.

Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng.