Chương 46:

Chương 46.

Editor: Quy Lãng

“Quyện ca rời đi rồi sao?” Nghiêm Tuyết đứng dậy.

“Ừm,” Sở Thiên Tầm vỗ vai cô: “Hẳn là cô đã hiểu ý của anh ta, anh ta không muốn để cô khó xử. Tôi thấy anh ta sẽ không bỏ qua cho những người đã hại chết anh em mình.”

Nghiêm Tuyết cúi đầu, vuốt ve khẩu súng trong tay, đó là loại súng chuyên dùng cho xạ thủ, dấu vết hao mòn trên thân súng đã lâu đời, hiển nhiên đã được sử dụng nhiều năm.

“Lúc trước cô là vận động viên sao?” Sở Thiên Tầm hỏi.

Thánh đồ có thể kích phát được dị năng súng ống cũng không nhiều lắm, phần lớn những người này trước tận thế đều là những người thường xuyên tiếp xúc với súng ống, đồng thời cũng có sự đam mê cuồng nhiệt với súng ống. Bọn họ phần lớn đều xuất thân là quân nhân, đặc công hoặc vận động viên xạ kích.

“Ừm, tôi luyện hạng mục súng trường 50 mét.” Nghiêm Tuyết thành thạo đưa súng lên, nhắm về phía xa: “Tôi đã tập cái này từ lúc sáu tuổi, tuổi thơ của tôi không có gì giải trí, bạn bè cũng rất ít, dường như tất cả thời gian trống đều ngâm mình ở trường tập bắn, người bạn đồng hành duy nhất của tôi chính là nó.”

“Tôi thích luyện tập bắn súng, mặc dù có chút nhàm chán, nhưng tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi vô cùng hưởng thụ thời gian một mình trong phòng tập bắn, nghe từng tiếng súng nổ. Đáng tiếc tài năng của tôi không đủ, dù tôi có cố gắng thế nào, cũng không thể trở thành một trong những người đứng đầu. Sau khi trưởng thành, người nhà và huấn luyện viên đều khuyên tôi bỏ cuộc. Tôi cũng bắt đầu thử cuộc sống của người bình thường, nhưng tôi phát hiện bản thân không thể thích ứng cuộc sống của người bình thường, ngay cả việc tìm người để yêu đương tôi cũng làm không tốt.”

Khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ dán vào súng, bóp cò.

Nòng súng không lắp đạn bắn ra một viên đạn hư ảo, viên đạn biến thành hai viên xoay tròn trong không trung, từ hai sinh ba.

Ba viên đạn gào thét bay về phía bầu trời xa xăm.

Nghiêm Tuyết không quay về căn cứ Nam Khê, mà gia nhập tiểu đội của Sở Thiên Tầm.

Mọi người theo con đường bị hư hỏng nặng, trèo đèo lội suối, nghỉ đêm tại những ngôi làng bỏ hoang, di chuyển về hướng đông nam.

Màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn pin, con đường tối đen phía trước thỉnh thoảng lại phản chiếu một hai chấm sơn phản quang.

Hai bên là núi non tĩnh lặng, bóng tối dày đặc như nuốt chửng tất cả tiếng kêu của côn trùng và chim chóc.

“Con đường này yên tĩnh quá. Còn bao lâu nửa mới đến trấn Bí Đao?” Giang Tiểu Kiệt ngưng tụ một thanh băng, bỏ vào miệng nhai.

Sở Thiên Tầm nhìn bản đồ trên điện thoại: “Cũng không còn xa, chúng ta cố gắng một chút, đi đến rìa thị trấn rồi nghỉ.”

Ven đường có một cây táo dại, trên cây có vài quả nhỏ còn xanh chưa chín. Thích Vĩnh Xuân vui vẻ chạy qua, sử dụng dị năng của mình làm chín hai quả táo, hái xuống đưa cho hai cậu nhóc Đồ Diệc Bạch và Giang Tiểu Kiệt.

“Không có cách nào, tôi chỉ có làm chín được hai trái, cho hai cậu trước.” Thích Vĩnh Xuân nói.

Đồ Diệc Bạch bẻ quả táo làm hai, đưa một nửa cho Phùng bà bà. Lai lấy một nửa của mình tách ra làm hai, đưa cho Thích Vĩnh Xuân một miếng.

Giang Tiểu Kiệt cũng bẻ quả táo của mình đưa cho Sở Thiên Tầm. Còn bản thân và Cao Yến thì chia nhau nửa quả còn lại. Sở Thiên Tầm bẻ quả táo ra, ném một miếng cho Diệp Bùi Thiên.

Phùng bà bà cũng lấy nửa quả táo của mình chia cho Nghiêm Tuyết.

Vậy là hai quả táo dại đã rất nhỏ lại được chia thành tám phần. Mỗi người cũng chỉ nếm được một chút vị.

Đoạn đường này phần lớn đều là đất hoang và sườn núi thấp, không có bao nhiêu thứ có thể ăn được. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ, đợi vào trấn rồi đi kiếm chút gì có thể ăn để Diệp Bùi Thiên nấu một bữa.

Cô liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, phát hiện khẩu vị của bản thân đã bị Diệp Bùi Thiên dưỡng đến kén ăn. Trước đây dù không ăn không uống hai ba ngày, cô cũng không có nhu cầu gì đặc biệt.

Hiện tại chẳng qua chỉ mới một ngày không được ăn đồ ngon, đã bắt đầu suy nghĩ xem những bữa sau có thể ăn gì.

“Hình như có thứ gì đó.” Đồ Diệc Bạch dừng bước, dùng dị năng của mình.

Cậu lùi lại mấy bước, âm thanh run rẩy: “Ma vật, ở ngọn núi bên kia. Nó đang đến đây.”

Đồ Diệc Bạch là một đứa trẻ đặc biệt điềm tĩnh, ma vật bình thường không đến mức khiến cậu sợ hãi.

Mọi người rút vũ khí ra, tập trung cảnh giác.

Những bụi cây thấp ven đường trên gò núi bắt đầu rung chuyển, vách núi bên kia xuất hiện một thân hình khiến người nhìn da đầu tê dại.

Đầu ma vật, như đầu một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ, có một đôi mắt đen nhánh, vừa lớn vừa tròn, nhưng cơ thể nó lại thấp bé khác xa với phần đầu, hai bên người mọc ra ba đôi tay ngắn ngủn trắng nõn.

Nó bò ra khỏi khe núi, rõ ràng nó không ngờ lại gặp được nhiều người như vậy, sáu cánh tay thu lại trước ngực làm động tác giật mình như con người.

Cặp mắt to tròn lập tức cong lên, trong miệng nó phun ra một nửa bàn tay người đang nhai dở, bật cười khúc khích.

Sở Thiên Tầm dẫn đầu, hai thanh đao màu hổ phách lóe lên trong không trung, xẻ đôi quái vật cao lớn từ trên xuống dưới.

Cơ thể to lớn của ma vật chia làm ba phần, cùng Sở Thiên Tầm rơi ầm xuống đất.

“Chậc, gì đây, thì ra nó vô dụng như vậy sao?” Giang Tiểu Kiệt đá bay một phần cơ thể ma vật rơi trước mặt mình.

“Đừng tới gần nó, còn chưa kết thúc!” Sở Thiên Tầm thét lên.

Cơ thể bị cắt thành ba phần của ma vật đột nhiên biến thành ba con giống nhau, nhưng kích thước lại chỉ bằng một phần ba con ma vật ban đầu.

Ba con ma vật nhảy lên khỏi mặt đất.

Chúng nắm chặt tay, há to cái miệng đỏ như máu, bắt đầu gào thét, trong miệng nó phun ra vô số gai nhọn sắc bén.

Sở Thiên Tầm lách mình chắn trước mặt Giang Tiểu Kiệt, hai thanh đao giao nhau, miễn cưỡng bảo vệ những bộ phận quan trọng, nhưng xung quanh cơ thể lại bị gai nhọn đâm thủng.

Máu tươi nóng rực bắn lên mặt Giang Tiểu Kiệt.

Sở Thiên Tầm lại không ngừng nghỉ, vung đao tiếp tục chiến đấu, ánh đao liên tục lóe lên, trong chớp mắt đã chém ma vật trước mắt thành những khối vụn không thể phục hồi.

Khắp người cô đầy máu, lao về phía hai con ma vật còn lại.

Một bàn tay từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ áo cô, đẩy vào lòng Cao Yến.

Bóng lưng Diệp Bùi Thiên chắn trước mặt các cô, không trung tràn ngập cát vàng, mặt đất nứt ra thành một hố lớn, nuốt chửng thân hình hai con ma vật.

Trong lòng đất vọng lên tiếng gầm như bị bóp nghẹt, trên mặt đất không ngừng nhô lên hai gò đất, là hai con ma vật đang liều mạng muốn lao ra khỏi mặt đất.

Diệp Bùi Thiên gầm nhẹ, cắn chặt răng, hai tay ấn chặt xuống mặt đất trước người, không để ma vật thoát khỏi khống chế.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Các mô đất liên tục nhô lên khỏi mặt đất, điên cuồng muốn trốn thoát khỏi khống chế của Diệp Bùi Thiên, nhưng không thành công. Diệp Bùi Thiên dùng hết toàn lực, ngăn cản ma vật.

Giây phút cuối cùng, bảy tám mô đất đồng thời nhô lên khỏi mặt đất, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi vận mệnh bị cát vàng nuốt chửng. Cuối cùng nó hoàn toàn yên tĩnh.