Chương 18: Học nâng đồ vật.

Tính theo giờ thế gian, sáng sớm hôm sau dựng đầu Trà dậy, làm vệ sinh cá nhân xong ép vận quần áo gọn, cột tóc đuôi ngựa, giống nữ hiệp đấy chứ.

Trà ngu ngơ mặc họ muốn làm gì trên người thì làm, tại vẫn chưa hiểu họ muốn điều gì ở Trà cả thôi.

Trà bị đám người tùy tùng đưa tới Trấn Bình, xuyên qua cánh cửa vô hình được gắn trên tường nâu sẫm, chỉ cần có ai đó bước vô là cánh cửa ấy gợn sóng như bề mặt nước có cá ngoi lên hít một hơi xong lặn xuống, Mộc Tiểu Bạch đi trước, Trà đi sau mở to mắt kinh ngạc, bên trong chứa cả một khu rừng tre lớn thưa từng cây một tách biệt cả vài mét nhưng thoang thoảng mùi máu tanh khó ngửi, Trà vội giơ ngón trỏ đặt ngang mũi, mặt nhăn nhó. Dẫm chân lên nền cỏ tiếng lá xào xạc, nhiều người tiếp bước quá khiến tiếng lá chất chồng lên nhau vang lên không ngừng cho đến khi tất cả mọi người dừng bước. Mộc Tiểu Bạch định liếc quan sát mọi thứ ai ngờ liếc trúng Trà, thấy Trà biểu hiện không ổn, mạnh giọng hỏi thăm.

"Trà tỷ có việc gì sau?".

Trà thấy ngại ngại nên cười mỉm chi lắc đầu nhiều lần, Mộc Tiểu Bạch thấy mọi chuyện bình thường hé môi chỉ định Trà.

"Trà tỷ lần này tỷ phải chịu vận động chân tay cực khổ, không phải như lần trước ngồi nhàn hạ nuốt mấy chữ vào đầu đâu".

Bao tử Trà hơi rát do dạ dày co bóp vì thiếu thức ăn, cơ thể đốt cháy chất béo để cung cấp, bao tử trống không thành khử phát ra tiếng ọt...ọt làm Trà ngượng chín mặt gãi đầu, quay phắt đầu nhìn nơi khác tránh tất cả ánh mắt mọi người hướng lên người Trà. Mấy lời Mộc Tiểu Bạch vừa nói căn bản chưa lọt vào tai Trà.

"Tỷ đói, xin muội chút đồ ăn có được không?".

Mắt Trà long lanh vô số tội xin xỏ. Mộc Tiểu Bạch xem như chưa nghe, vô tai này lọt tai nọ.

"Tỷ mau đứng ngang muội".

Trà ngẩn người giây lát rồi cũng chạy đến đứng cùng.

"Tỷ có năng lực tìm ẩn trong cơ thể, lần trước tỷ tu luyện trên Ngạ Điềm có phá bỏ sự kiềm chế phép lực, hơn nữa, tỷ phải cố gắng thêm để phá bỏ hoàn toàn".

Mộc Tiểu Bạch chả rõ Trà có hiểu những lời mình nói hay không mà gật hoài.

"Tỷ nhìn kĩ muội nhé".

Trà tròn xoe đôi mắt, tiếp tục gật đầu. Trà quên mất cơn đói tạm thời chăm chú quan sát.

Mộc Tiểu Bạch biến ra một cái chai nước khoáng rỗng cách xa được đặt trên nền, dùng phép lực nhấc bổng chai nhựa lơ lửng không trung, Trà khen ngợi vỗ tay, tuy mấy cái phép lực cỏn con này chả đáng là bao nhưng nghe khen, tâm trạng Mộc Tiểu Bạch sảng khoái, lân lân lạc tận mây xanh, kiêu hãnh, đắc ý.

Chai nhựa trở về vị trí cũ.

"Tới lượt tỷ".

"Hả?".

Trà nhẹ giọng, cái này có phải vượt tầm bản thân rồi không?.

"Tỷ nên tập trung một chút đừng mãi dễ bị kinh ngạc như thế, tỷ mau làm theo những gì muội vừa thực hiện đi".

"Ò".

Trà giơ bàn tay hướng phía trước tập trung tâm trí nhấc chai.

"Dồn toàn năng vào cánh tay".

Sau mười phút cái chai y xì, chưa thấy động tĩnh, nhích một mi-li-met khó vậy à?.

Mộc Tiểu Bạch nhẫn nại dạy bảo. Vừa làm vừa nói.

"Muội sẽ làm lại, đầu tiên giơ cánh tay hướng phía trước, dồn toàn lực về bàn tay, tâm trí chỉ được suy nghĩ về chai nhựa kia bay lên, với những con người vừa mới học như tỷ mà để tạp niệm xen lấn áp rất dễ tổn hại thân xác và nội lực".

Trà lại gật đầu, mà cái gật này kiên quyết.

Trà bắt đầu, hơi khó thật, mà khoan chai nhựa hình như chịu lây chuyển rồi thì phải.

Trà nhắm mắt, khoảng khắc không gian rơi vào hố đen yên tĩnh, hơi thở cũng nghe rõ từng nhịp một, thuộc hạ và Mộc Tiểu Bạch kinh ngạc, học nhanh hơn những gì họ tưởng tượng.