Tàn Ngọc Li Thương

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Beta: Mai Lạc. Mỗi người chúng ta đều không biết trước được tương lai như thế nào, vận mệnh cuối cùng là hạnh phúc hay bi thương… Đôi lúc khi chúng ta đang đi trên con đường mà ông trời đã sắp đặt. Kh …
Xem Thêm

Chương 43: Thơ ấu [ hạ ]
Lãng quên đi một tương lai như thế. .

Lại một lần nhuộm máu thiên thu. .

Cơn gió lạnh như đang vờn gọi . .

Có lẽ là đang nói với ta. .

Hãy thoát ra, hãy thoát ra….

Khỏi cơn mê dài đau khổ. .

Ngươi chẳng phải hoa của địa ngục. .

Lớn lên trên mảnh đất vô thường. .

Đừng nở rộ, đừng nở rộ. .

Đừng buồn thương đánh mất tình ta. .

Hãy nhìn xem, mảnh vỡ thời gian đang vờn quanh trong gió. .

Người trên thai một thân hồng y. Khuôn mặt tinh xảo khắc một con bướm đỏ. Môi mỏng cất lên nhưng ca từ chậm rãi mà duyên dáng. Ngón tay không ngừng lướt trên huyền cầm. Khi thì vi tĩnh. . Khi thì khẽ nhắm. Tóc đen buông xuống hai vai trần làm nổi bật da thịt trắng nõn. Một khúc ca. .

Nhìn người dưới đài thần sắc bất đồng nhưng trong mắt đều cất dấu du͙© vọиɠ. Liễu Tàn Ngọc chỉ có khinh thường, cố ý không để ý hứng thú trong mắt Tiêu Kình. Đứng dậy phất tay áo rời đi. .

Đợi hồng y nhân biến mất trong mắt mọi người, ý thức mới bắt đầu trở về. Cảm thán nói: “Không nghĩ tới một Dạ Vũ lâu nho nhỏ lại có mặt hàng tuyệt hảo như thế.”

“Đúng vậy. . Tiểu quan xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy. . Lần sau tới nơi này nhất định phải điểm hắn. . Không biết hắn gọi là gì. .”

Tiêu Kình câu ra nhất mạt tươi cười nói: “Điệp. . Hắn gọi Điệp. .” Sở Hồng Tú ngồi cách đó không xa muốn đi đến nói chuyện, lại bị Trác Tâm một mực ngăn lại. Chỉ có thể không cam lòng tức giận trừng mắt nhìn hắn. Đột nhiên có chút lo lắng cho Liễu Tàn Ngọc. Cùng Trác Tâm nói một chút, liền vội chạy tới chỗ Liễu Tàn Ngọc.

Nghe được Tiêu Kình nói người ở chỗ này lập tức đem tên này nhớ kỹ. Nghĩ đợi lát nữa có thể điểm mỹ nhân.

Điệp nhi của hắn quả nhiên thực hấp dẫn a. Đem hết thảy mọi chuyện giao cho nhất tịch. Cười xoay người rời đi, hiện tại hắn muốn xem Điệp nhi xinh đẹp của hắn có dùng ánh mắt tức giận mà trừng mình hay không.

Chậm rãi theo tường trở về chỗ ở. Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống. Dược này lợi hại như vậy. Bằng năng lực của mình là giải không được. Tiêu Kình, tên hỗn đản. Nghĩ thầm lại cảm giác không đúng. Viện này còn có người khác. Cảnh giác quan sát bốn phía. Cẩn thận nghe, có người nói chuyện. Thanh âm kia! ! ! . . Không để ý đau đớn trên người. Liễu Tàn Ngọc cố gắng đi ra sân sâu. Cảnh tượng đập vào mắt làm cho hắn liền cứng ngắc . . .

“Nguyệt. . Nguyệt. . Cứu ta. . Nguyệt. .” Lãnh Y Thải thì thào nói, mục mâu lam sắc nhìn Liễu Tàn Ngọc bất động trước của. Vạt áo bị người thô lỗ trên người mình không chút lưu tình xé rách. Lại hồn nhiên không biết. Vẫn một lần lại một lần nói.

“Nữ nhân đáng chết.” Nam nhân hung ác nói, đứng dậy rút kiếm bên cạnh. Hướng trên người Lãnh Y Thải đâm tới. Mà Lãnh Y Thải lại lẳng lặng nhìn kiếm đâm vào ngực mình.

“Nương. . ! ! !” Liễu Tàn Ngọc mới hoàn hồn điên cuồng chạy đến bên người Lãnh Y Thải. Nhìn máu tươi trào ra trên người nàng, dùng hai tay ôm nàng: “Nương. . Vì sao. . Không né. . Vì sao. .” Nhìn Lãnh Y Thải nở nụ cười thản nhiên, Liễu Tàn Ngọc thì thào nói: “Vì sao . . .”

“Ngọc nhi. . Đây là mệnh. . Nương. . Đã sớm biết. .” Lãnh Y Thải đứt quãng nói. Nhìn khuôn mặt trước mắt cùng người nọ có chút tương tự. Kìm lòng không đậu lấy tay chạm vào khuôn mặt Liễu Tàn Ngọc: “Ngọc nhi. . Nương sau khi. . Có thể hay không. . Đem nương mai táng ở. . Rừng trúc. . Nương thực thích nơi đó. .” Nơi đó có kỉ niệm tốt đẹp của mình cùng hắn. Tuy rằng chắc chắn hắn không nhớ rõ. Xuất ra ngọc bội vẫn mang trên người đặt trong tay Liễu Tàn Ngọc: “Đem này. . Mang đi Tàn Nguyệt sơn trang. . Làm như đây là nương. . Sau đó. . Đám nương. . Để trong phòng trước kia nương từng ở qua. .”

Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc ngẩn ra cầm chặt tay Lãnh Y Thải: “Không cần. . Nương. . Đến lúc đó ngươi có thể tự mình đi a. . Như vậy có thể nhìn thấy phụ thân ? . . Không phải sao? . . Nương. . Chúng ta cùng đi được không. . Cùng đi gặp phụ thân được không. .” Nước mắt theo gương mặt tinh xảo chảy xuống.

“Ngọc nhi ngốc. . Đây là mệnh trốn cũng không xong. .” Cảm thấy khí lực của mình từng chút từng chút mất đi. Gian nan giơ tay lên chỉ cổ cầm đặt trên bàn đá: “Ngọc nhi. . Cầm. . Là nương chuẩn bị hôm nay. . Đưa cho ngươi. .Lễ vật sinh thần. . Thực xin lỗi. . Ngọc nhi. . Nương đã muốn. . Không có. . Biện pháp tự mình giao cho ngươi . . Nhưng Ngọc nhi của ta. . . . Nương. . Rất vui vẻ. . Ngọc nhi. . Nhớ kỹ nhất định phải. . . . . .” Không tiếng động. . Hai mắt Lãnh Y Thải chậm rãi nhắm lại. Ngọc nhi của nàng nhất định có thể hiểu được lời nàng nói. . Ha hả. . Không biết sau khi ta chết Nguyệt có thương tâm một chút hay không. . ? Chỉ cần có một chút. . Một chút thì tốt rồi. .

Cảm giác thân thể trong tay dần dần lạnh như băng. Liễu Tàn Ngọc vẫn không tin. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Không có khả năng. . Không có khả năng. . Nương sẽ không chết. .” Nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Lãnh Y Thải: “Nương. . đừng rời khỏi ta. . Nương nói qua vẫn cùng ta. . Ta chỉ cần có nương là đủ rồi. . Chỉ cần có nương là đủ rồi. . Vì cái gì. . Vì cái gì. .” Gắt gao ôm Lãnh Y Thải, Liễu Tàn Ngọc khóc như một hài tử, hoàn toàn không có bộ dáng bình tĩnh như ngày thường.

“Xem ra kiếm không ở trong này. Làm sao có thể giao thanh kiếm đó cho một nữ nhân như xuẩn như vậy.” Nhìn thấy Lãnh Y Thải đã chết. Nam tử lạnh lùng nói. .

Liễu Tàn Ngọc mãnh mẽ nâng mặt lên. Trong đôi mắt hồng sắc tràn ngập hận ý. Lệ chưa khô theo gương mặt chảy xuống lướt qua con bướm huyết sắc, biến thành huyết lệ: “Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi. .”

Nam tử cười lạnh vài tiếng, châm chọc nói: “Bằng ngươi? . . Tiểu quan của Dạ Vũ lâu? . . Ha ha ha ha. . Chỉ cần không gϊếŧ đến lên giường của ta là được rồi. .” Dứt lời, xoay người sử dụng khinh công rời đi.

Liễu Tàn Ngọc nắm chặt quyền quay đầu nhìn hai người đứng trước cửa: “Xem đủ chưa? . .” Thanh âm lạnh như băng không mang theo một tia cảm tình.

Sở Hồng Tú bị bộ dáng chưa từng thấy qua này của Liễu Tàn Ngọc dọa ngẩn ra. Mà Tiêu Kình vẫn một khuôn mặt tươi cười, thậm chí có thể cảm giác hắn rất vui vẻ: “Ngọc. . Muốn biết người kia là ai chăng? . . Nếu về sau ngươi vẫn ở bên cạnh ta để ta dạy kiếm thuật cho ngươi . . . Ta sẽ nói cho ngươi biết. .”

“Nói cho ta biết. . Hắn là ai . .” Liễu Tàn Ngọc không chút do dự hỏi. . Tâm bị cừu hận chi phối. Hiện tại chính mình căn bản không cần gì khác. Người trọng yếu nhất đã mất. Cho dù mình cố gắng muốn bảo hộ như thế nào đi nữa vẫn biến mất. Liễu Tàn Ngọc chưa bao giờ hận như vậy. Chưa bao giờ hận xuất thân của mình trên cái thế giới này như vậy. Nếu như không có lời của mình nương sẽ không phải chết. Nếu như không có lời của mình nương có lẽ sẽ không tức giận mà trở lại bên người phụ thân. Đều là bởi vì mình. . Nếu chưa bao giờ tồn tại thì tốt rồi. .

“Lăng Việt sơn trang trang chủ. . Lăng Cương. . Đương nhiệm võ lâm minh chủ. .” Biết hắn nhất định sẽ đáp ứng. Tiêu Kình cũng không ngờ giờ khắc này đến nhanh như vậy.

“Chờ ta an táng nương xong. Liền tới hướng ngươi học kiếm thuật. ” Nhìn Lãnh Y Thải, Liễu Tàn Ngọc nói, dấu đi bi thương trong mắt. Ta sẽ báo thù cho nương. Nhất định. .

“Hảo. . Ta chờ . .” Tiêu Kình cười cười lại nhìn vài lần liền xoay người rời đi. Hôm nay thu hoạch thật đúng là nhiều mà. Như vậy Điệp nhi của hắn có lẽ sẽ nhanh trở thành người của hắn. . Ân. . Bất quá tựa hồ quá nhanh . Mình còn chưa ngoạn đủ. .

Sở Hồng Tú nguyên bản nghĩ muốn tiến lên an ủi Liễu Tàn Ngọc một chút. Nhưng là. . Hắn hiện tại có lẽ muốn ở một mình. Cuối cùng bước lên vài bước lại quay đầu ly khai. .

——————————————————–

“Ba”

“Ba”

Tiếng roi vang không ngừng quanh quẩn trong phòng âm u ẩm ướt. Cũng không thấy người bị trói kia kêu lên một tiếng. Roi vung lên để lại dấu vết hằn lên da thịt trắng nõn. Vài tia máu chậm rãi chảy xuống. Làm cho thân thể này thêm vài phần xinh đẹp. .

Người cần roi vẫn cười. Một chút lại một chút đánh. Cho đến khi người kia hừ một tiếng mới bằng lòng dừng tay. Cầm roi nâng cằm Liễu Tàn Ngọc: “Vì sao không gϊếŧ người kia? . . Không phải muốn báo thù sao? . . Vì sao không gϊếŧ hiết . . .”

Liễu Tàn Ngọc đau đớn nở nụ cười, nói: “Đây không phải là nữ nhân của ngươi. . Hài tử của ngươi sao? . .”

“Nga. . ? Nguyên lai ngươi đã biết rồi . . Vậy cũng không thể giải thích nguyên nhân ngươi không động thủ. . Ngươi ngay cả hài tử mới sinh cũng gϊếŧ không chớp mắt mà . . .” Tiêu Kình vừa nói vừa lấy tay ấn xuống vết thương trên cánh tay của Liễu Tàn Ngọc: “Ắt hẳn ngươi coi trọng nữ nhân kia ? . .”

Thấy Liễu Tàn Ngọc bình tĩnh không lên tiếng. Tiêu Kình liền nói thêm: “Ngươi sống ở chỗ này mấy ngày đi. . Ngày mai lại cho ngươi giải dược. .” Kỳ thật chỉ cần Liễu Tàn Ngọc nói với mình cần giải dược mình nhất định sẽ cấp. Nhưng hắn lại coi trọng tự tôn của bản thân, mặc kệ thế nào đều không mở miệng, mặc kệ thế nào cũng không chịu khuất phục. Cởi bỏ vòng trang sức Liễu Tàn Ngọc vẫn mang bên người. Tiêu Kình ly khai phòng tối.

Ngày thứ hai. . Tiêu Kình đi không lâu. Cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra. Liễu Tàn Ngọc biết là người đưa cơm đến. Vẫn ngồii ôm chân không hề để ý tới. Người đưa cơm tới sẽ nhanh chóng rời đi, thế nhưng hôm nay lại ngồi xổm xuống bất động. Kỳ quái ngẩng đầu nhìn lại, không phải người vẫn đưa cơm cho mình? . . Hắn là ai vậy. .

Người nọ không thèm để ý ánh mắt kỳ quái của Liễu Tàn Ngọc, sang sảng cười nói: “Ngươi chính là Liễu Tàn Ngọc? . . Quả nhiên bộ dáng thật đẹp a. . Chính là rất gầy. . Khẳng định cũng không ăn cơm thật tốt. .”

Liễu Tàn Ngọc đối với người mới gặp qua một lần liền nói mình xinh đẹp cảm thấy bất mãn. Mày liễu hơi nhíu, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai. .”

Người tới nghe thanh âm lạnh như băng của Liễu Tàn Ngọc, cũng không có phản ứng, tiếp tục tự cố tự nói: “A nha. . Rốt cục gặp và nghe đồn không giống nhau mà. .” Còn muốn nói lại cảm giác không khí chung quanh trầm xuống, mới cười hì hì: “Ta gọi là Tiêu Chiêu. .”

“Tên thật. .” Liễu Tàn Ngọc không cần suy nghĩ nói. .

“Ai? . . Sao ngươi có thể xác định ta chưa quên tên của ta?” Người nọ mở to mắt. Cố ý giả bộ bất khả tư nghị nhìn Liễu Tàn Ngọc.

“Ta không cho là có loại người . . .Quên đi nguồn gốc của mình. .” Ánh mắt Liễu Tàn Ngọc chỉ chỉ người nọ nói.

Người nọ cười hắc hắc: “Lê Chiêu. . Ta gọi là Lê Chiêu. .”

Thêm Bình Luận