Chương 36

Chu Thần vừa nói vừa kéo Đường Á Nam đi.

“Này, cậu...”

Đường Á Nam còn chưa kịp nói hết câu, cổ tay còn lại cũng bị nắm lấy.

Chu Thần đi được hai bước, cảm thấy có gì không đúng bèn xoay người lại, nhìn thấy Chu Hạo đang nắm cổ tay bên kia của Đường Á Nam.

Cậu ta lập tức khó chịu: “Anh làm gì đấy?”

“Câu này phải để anh hỏi em mới đúng.”

Chu Hạo bước lên hai bước, đứng sang phía bên kia của Đường Á Nam.

Chu Thần chau mày: “Chị ấy đến dạy thêm cho tôi chứ không phải đến tìm anh.”

“Mấy giờ cô ấy dạy em?”

Chu Thần ngẩn ra, tuy không hiểu tại sao anh trai hỏi câu này, nhưng lại vô thức trả lời: “Tám giờ.”

“Tới mấy giờ?”

“Mười một giờ.”

“Được.” Chu hạo gật đầu, liếc về phía đồng hồ treo tường: “Bây giờ là mấy giờ?”

Chu Thần cũng nhìn theo tầm mắt của Chu Hạo, thoáng cái vẻ mặt đanh ngay lại.

Từ trước đến nay Đường Á Nam đều đến trước giờ dạy, hôm nay cũng không ngoại lệ, còn mười phút nữa mới đến tám giờ, có nghĩa là vẫn chưa đến thời gian dạy thêm.

Chu Thần tức tối nhìn chằm chằm Chu Hạo.

Chu Hạo mặt không cảm xúc nhìn lại cậu ta.

Nửa phút trôi qua, cậu ta “Hừ” một tiếng, buông tay Đường Á Nam ra, một mình bước về phía thư phòng.

Chu Hạo dẫn Đường Á Nam về phòng mình, đóng cửa lại, Đường Á Nam không nhịn nổi mà bật cười.

Vừa rồi cô phải vất vả kiềm chế, nên lúc này cười chảy cả nước mắt: “Tớ bảo này, hai anh em cậu bình thường ở nhà đều ầm ĩ thế này hả, sao lại trẻ con thế.”

“Trẻ con?” Sau khi vào phòng, Chu Hạo bèn nới lỏng tay: “Sao Chu Thần lại gọi cậu là chị?”

“Tớ lớn hơn nó, nó không gọi tớ là chị thì gọi là gì?” Đường Á Nam giả vờ không hiểu.

Chu Hạo mím môi.

Đường Á Nam cười khúc khích sáp đến, kiễng mũi chân cố gắng nhìn thẳng vào cậu, lời nói mang theo sự ngẫm nghĩ: “Chu Hạo, cậu ghen rồi đúng không?”

“Tớ ghen?” Chu Hạo không nhúc nhích, cứ thế nhìn thẳng cô.

“Ghen tỵ em cậu gọi tớ là chị đó.” Đường Á Nam rất vui vẻ, duỗi ngón tay chọc chọc ngực cậu: “Lúc nãy có phải cậu cảm thấy bị cướp mất em trai đúng không?”

Chu Hạo đẩy đôi tay không yên phận của cô ra, bước vào bên trong: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải thật á?” Đường Á Nam đi theo cậu.

“Không phải.”

“Được thôi.”

Đường Á Nam cũng không nản lòng, đây là lần đầu tiên cô vào phòng cậu, không nhịn được mà lặng lẽ quan sát.

Phòng của Chu Hạo rất to, ước chừng ít nhất phải gấp đôi phòng cô, ở giữa phòng đặt một cái giường rộng hai mét, ga giường và chăn đều là màu đen. Đối diện giường là một dãy giá đựng sách, bên trên xếp đầy sách, cạnh giá sách còn có một cái bàn đọc sách, mặt bàn sạch sẽ gọn gàng, chỉ xếp một vài thứ, nổi bật nhất là bức ảnh đặt ở chính giữa, bên trong ảnh là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Đường Á Nam bước qua, nhìn bức ảnh hỏi: “Đây là mẹ cậu à?”

Chu Hạo rũ mắt, nhẹ giọng đáp một tiếng: “Phải.”

“Mẹ cậu xinh thật đấy.”

“Ừ.”

“…”

Cái người này, có biết nói chuyện không đấy.

Phòng của Chu Hạo liền với ban công, Đường Á Nam đi một vòng trong phòng, cảm thấy nhàm chán, bèn mở cửa ban công chạy ra ngoài.

Trong phòng mở điều hòa, vừa mở cửa, hơi nóng liền phả vào, bên trong bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.

Nhưng Đường Á Nam không sợ nóng, cô tựa vào lan can nhìn xuống dưới.

Dưới lầu là một vườn hoa lớn, trong vườn ngập tràn hoa cỏ, lại còn có một chiếc xích đu.

“Vườn hoa này cũng là của nhà cậu à?” Đường Á Nam quay đầu, chỉ xuống dưới hỏi.

Chu Hạo uể oải đứng ở cửa ban công, bởi vì ánh sáng sau lưng, Đường Á Nam nheo mắt cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ mặt cậu.

“Không thì sao?” Chu Hạo hỏi ngược.

Đường Á Nam ngừng lại, bước qua, tay chống eo nói với cậu: “Chu Hạo, cũng chỉ có cậu dùng thái độ thế này nói chuyện với tớ, tớ mới không tức giận.”

“Thái độ gì?” Chu Hạo thờ ơ mở miệng.

“Chính là cái kiểu không mặn không nhạt này đấy, tớ nói chuyện với cậu, cậu toàn không trực tiếp trả lời tớ, giọng điệu thì tự cao tự đại, đi đến đâu cũng mang cái vẻ làm như người khác nợ tiền cậu.”

“…” Cậu như thế à?

Đường Á Nam như thể biết cậu đang nghĩ cái gì, lẩm bẩm gật đầu: “Ừ, chính là kiểu đấy.”

Chu Hạo không định để ý tới cô nữa, xoay người đi vào.

Đường Á Nam vào theo, khoảnh khắc bước vào cửa còn thoải mái thở ra một hơi.

Vẫn là bên trong mát mẻ.

Chu Hạo đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều, bắt đầu đuổi người: “Cậu có thể đi dạy Thần Thần rồi đấy.”

“Nhanh thế đã đuổi tớ đi rồi.” Đường Á Nam hơi bất ngờ.

“Không thì sao?” Chu Hạo vẫn là bộ dáng cũ, thích hỏi vặn.

Đường Á Nam “Xì” một tiếng “Lại nữa rồi.”

Chu Hạo nhìn cô: “Tớ là kiểu thế đấy, nếu cậu không thích, có thể...”

“Tớ thích, tớ thích.”

Lời còn chưa nói hết đã bị Đường Á Nam không chút do dự cắt ngang: “Mặc dù cậu thế này rất đáng ghét, nhưng mà làm sao tớ không thích cậu được, nếu tớ không thích cậu tớ cũng không xuất hiện ở đây nữa rồi.”

“Đường Á Nam.” Chu Hạo đột nhiên gọi cả tên cả họ của cô.

“Có mặt.” Đường Á Nam đứng thẳng, làm động tác chào kiểu quân đội: “Thủ trưởng có chỉ thị gì ạ?”

Phản ứng của cô khiến Chu Hạo một lúc không nói lên lời, rất lâu sau cậu mới hỏi: “Rốt cuộc cậu thích tớ ở điểm nào?”

Câu này hơi khó trả lời.

Đường Á Nam chống cằm, trầm tư một hồi mới mấp máy môi, nhẹ giọng nói: “Tớ cũng không biết tớ thích cậu chỗ nào.” Cô ngầng đầu, nghiêm túc nhìn cậu: “Thích một người còn cần lí do à, kể cả không có lí do thì tớ vẫn thích cậu.”

“...” Trả lời cũng như không.

“Nếu có một ngày cậu phát hiện ra tớ không giống như tưởng tượng của cậu, cậu còn thích tớ không?”

Đường Á Nam mờ mịt nhìn cậu: “Chu Hạo, sao hôm nay cậu lạ thế? Toàn hỏi mấy câu sâu xa.”

“Trả lời tớ.” Chu Hạo nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tớ...” Đường Á Nam suy nghĩ, vẫn thấy khó trả lời, bèn thăm dò: “Cậu thật sự muốn biết à?”

Chu Hạo gật đầu.

Thôi được rồi.

Đường Á Nam trả lời: “Nói thật lòng, thực ra cậu của hiện tại không còn giống với trong tưởng tượng của tớ rồi, cho nên câu hỏi này vốn không đúng nữa rồi.”

“…” Khóe môi Chu Hạo khẽ giật, cậu cảm thấy mình đúng là điên rồi mới đi hỏi cô loại câu hỏi này.

Cậu xoay người, đi mở cửa phòng.

“Này, Chu Hạo, cậu đừng chạy chứ.”

Đường Á Nam còn chưa nói xong, nhìn thấy cậu sắp ra khỏi phòng, vội vàng đuổi theo.

Thế nhưng dù cô có nhanh cũng không nhanh bằng cậu, lúc cô nói xong cũng là lúc cửa mở ra.

Vẻ mặt Chu Thần không kiên nhẫn cầm điện thoại đứng ở cửa: “Tám giờ năm phút rồi, có thể trả cô giáo cho tôi được chưa?”

***

Đường Á Nam dạy học cho Chu Thần đến 11 giờ, gấp sách xong, ánh mắt dò xét của Chu Thần đảo quanh người cô: “Chị, không phải chị thích Chu Hạo đấy chứ?”

Đường Á Nam lườm cậu một cái, sửa lời: “Cậu ấy là anh trai của cậu.”

Chu Thần “Hừ” một tiếng, khinh thường đáp: “Em với anh ta không có quan hệ huyết thống.”

“Về mặt sinh học, cùng cha khác mẹ và cùng cha cùng mẹ là như nhau, đều là quan hệ máu mủ ruột thịt, nếu đã là máu mủ ruột thịt, thì chính là người thân có quan hệ huyết thống rồi."

Đường Á Nam thu dọn xong cặp sách, đứng dậy: “Cậu nhóc, xem ra kiến thức sinh học của cậu không ổn lắm.”

“Cái này thì liên quan gì đến sinh học, cứ cho là em với anh ta có cùng một người bố, nhưng không chung một mẹ, thì anh ta không phải anh trai em.” Thật ra trong lòng Chu Thần biết rõ điều này, chỉ là cậu ta không muốn gọi Chu Hạo là anh.

Đây là nút thắt giữa hai anh em họ, Đường Á Nam hiểu nhất thời giải thích cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát không nói nữa, nhún nhún vai nói: “Thôi được rồi, cậu cảm thấy không phải thì là không phải, chị về trước đây, có vấn đề gì thì ngày mai hỏi chị.”

“Chị.” Chu Thần gọi cô.

“Lại làm sao nữa?” Đường Á Nam đứng lại.

“Thì, khi nào em có thể ra ngoài?”

Đường Á Nam hỏi cậu ta: “Hai hôm nay mấy người kia có tìm cậu không?”

Chu Thần lắc đầu: “Không thấy, điện thoại của em cũng bị bọn nó cướp đi rồi, muốn liên lạc cũng không được.”

“Cậu không đi làm lại sim điện thoại à?”

Chu Thần ấm ức trả lời: “Không phải chị bảo em đừng ra ngoài để thử lòng kiên nhẫn của bọn chúng à?”

“…” Cái thằng nhóc thật thà này, không cho cậu ta ra ngoài cậu ta cũng không đi làm lại thẻ điện thoại luôn.

“Đợi thêm hai ngày nữa đi, đợi bọn nó không kiên nhẫn nổi nữa thì cậu ra ngoài.”

“Nhỡ bọn chúng lại gây chuyện cho em…”

Đường Á Nam cầm tờ ghi chú, viết số điện thoại mình lên trên: “Trước khi cậu ra ngoài thì báo cho chị, nhớ là phải báo trước một giờ.”

“Tại sao lại phải báo trước một giờ?”

“Cậu hỏi nhiều thế làm gì, bảo báo trước một giờ thì cứ báo trước một giờ.” Đường Á Nam hung dữ trả lời.

“Vâng…” Chu Thần ngoan ngoãn đồng ý.