Chương 37

Chu Thần lại nhịn hai ngày, mãi đến buổi tối thứ tư Lăng Thiến tan làm, lúc ăn cơm tối vô ý nhắc tới: “Những người đó cũng quá kỳ quái, mấy ngày hôm trước đột nhiên không thấy nữa, thế mà chiều hai ngày nay lại lượn lờ trước cửa rồi.”

Chu Thần vừa nhét một miếng cơm vào trong miệng, nghe vậy lúng búng hỏi: “Mẹ, mẹ nói là bọn người Triệu Thịnh Hoành ạ?”

“Còn có thể là ai nữa?” Lăng Thiến trừng cậu ta: “Hôm nay lúc mẹ về nhà, bảo vệ còn nhắc nhở riêng mẹ đấy. Thần Thần, con nói thật cho mẹ biết, ngày đó con đi ra ngoài, có phải đi gặp bọn họ rồi không?”

“... Con không.” Chu Thần cúi đầu gắp đồ ăn.

Lăng Thiến không hề tin.

Ngày đó sau khi Chu Thần đi ra ngoài về, lập tức không thấy mấy người kia đâu nữa, mấy ngày nay thằng bé ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài, mấy người kia lại đến, trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Lại nói, điện thoại của thằng bé cũng mất vào ngày đó.

Lăng Thiến vẫn luôn không nghĩ sâu xa nguyên nhân con mất điện thoại, chỉ nghĩ là con không cẩn thận, bây giờ xem ra, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Gần đây bố con không ở nhà, con cũng đừng đi ra ngoài nữa, chờ bố con trở về, mẹ lại bàn bạc chuyện này thêm với bố.” Lăng Thiến không cho phép cậu ta mở miệng từ chối.

***

Ăn cơm xong, Chu Thần và Chu Hạo từng người trở về phòng, Lăng Thiến ngồi trong phòng khách một lát, rồi cũng lên lầu.

Buổi tối khoảng 9 giờ, Chu Thần đi ra khỏi phòng mình, đến ngoài cửa phòng Chu Hạo, do dự một lúc lâu mới gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong truyền ra một âm thanh: “Ai đấy?”

“Là tôi.” Chu Thần thoạt nhìn cực kỳ không tình nguyện

Chu Hạo mở cửa, trông thấy người bên ngoài, mặt mày lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bao nhiêu năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên Chu Thần chủ động tới tìm cậu.

“Có việc gì à?” Chu Hạo hỏi.

Trong tay Chu Thần cầm giấy ghi chú viết số điện thoại của Đường Á Nam: “Điện thoại của tôi mất rồi, có thể mượn điện thoại của anh một lúc không.”

Chu Hạo liếc nhìn thứ trong tay cậu em trai một cái, hình như là một dãy số điện thoại: “Gọi điện thoại?”

Nói lời này có thấy thừa không hả, không gọi điện thoại ai cần mượn điện thoại của anh làm gì?

Chu Thần trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng.

Nhưng dù sao cũng có chuyện cần nhờ người ta, hiếm có lần cậu ta không biểu hiện mấy câu bất mãn này ra.

“Ừm.” Cậu ta cúi đầu, không thèm nhìn Chu Hạo.

Chu Hạo thuận miệng hỏi: “Gọi cho ai?”

“...” Sao mà nhiều lời thế? Chu Thần tức giận nói: “Chị tôi.”

“Chị của em?” Chu Hạo híp mắt, lặp lại lời cậu ta nói một lần nữa, lại hỏi: “Đường Á Nam?”

Đến đây Chu Thần cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa: “Sao anh nhiều câu hỏi thế, rốt cuộc cho cho mượn không, nói thẳng một câu, không cho mượn thì thôi.”

Chu Hạo nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, trầm giọng nói: “Vào đi.”

Chu Thần đi theo vào.

“...”Chu Hạo đứng ở cạnh cửa, chỉ vào bàn nói: “Điện thoại ở trên bàn, tự lấy đi.”

“...”

Thật ra Chu Thần không muốn bước chân vào phòng người anh trai này chút nào, nhưng người ta cũng nói như vậy rồi, cậu chỉ có thể đi vào.

Đi ngang qua bên người Chu Hạo, cậu ta nói một tiếng cảm ơn rất nhỏ, nhẹ đến nỗi dường như chỉ có chính cậu ta nghe được.

Chu Thần nhập dãy số của Đường Á Nam vào trong điện thoại của Chu Hạo, mới nhập được vài số, lịch sử cuộc gọi đã nhảy ra, trông thấy cái tên được lưu, mí mắt Chu Thần giật giật.

Xì, không ngờ đấy, buồn nôn như vậy.

Chu Thần làm bộ không trông thấy, lại không muốn bị Chu Hạo nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu với Đường Á Nam, vì thế cầm điện thoại đi thẳng ra ban công.

***

Ban đêm giữa hè, không khí oi bức khiến người ta hơi khó chịu.

Đường Á Nam vừa mới tan làm, cầm quần áo bẩn vừa thay ra còn chưa kịp gấp gọn, điện thoại đột nhiên sáng lên.

Cô cầm lên liếc nhìn, phát hiện là Chu Hạo gọi đến, ánh mắt sáng lên, không rảnh lo bên cạnh có người khác không, ấn nút nghe, vui vẻ hô lên một tiếng: “Anh trai Hạo Hạo”.

“...”

Rõ ràng gió thổi đến là gió nóng, cả người Chu Thần lại không rõ lý do mà run lên.

Run xong rồi, cậu ta sờ sờ sống mũi, giọng nói trong veo lên tiếng: “Chị, là em.”

Đầu bên kia điện thoại, Đường Á Nam khựng lại, khuôn mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ lên: “Chu Thần?”

Chu Thần “vâng” một tiếng.

Yên tĩnh vài giây, Đường Á Nam mới xấu hổ hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Chị, ngày mai em muốn ra ngoài.” Chu Thần trực tiếp vào vấn đề chính.

“Ngày mai?”

“Vâng, ngày mai.” Cậu lặp lại một lần nữa, giải thích: “Vừa rồi lúc ăn cơm, mẹ em nói hôm nay mấy tên Triệu Thịnh Hoành lại ở cửa tiểu khu nhà em, em đoán bọn họ chắc lại đến tìm em đấy.”

Đường Á Nam nghĩ ngợi: “Cậu định khi nào đi?”

“Buổi chiều ngày mai nhé, chị rảnh không?”

“Được, chiều mai chị xin giám đốc cho nghỉ.”

“Vâng, cảm ơn chị!”

“Đúng rồi, chuyện này đừng để anh trai cậu biết.”

Dù Đường Á Nam không nói những lời này thì cậu cũng sẽ không nói, Chu Thần gật đầu: “Yên tâm.”

***

Cúp điện thoại, Chu Thần rời khỏi ban công.

Từ lúc cậu ta tiến vào đến giờ, Chu Hạo vẫn luôn đứng ở chỗ cửa.

Chu Thần đặt điện thoại của cậu về lại bàn: “Cảm ơn điện thoại của anh.”

“Em với cậu ấy nói những gì thế?”

Chu Thần liếc anh trai một cái, đột nhiên cười: “Chị tôi đã nói rồi, không được để anh biết những gì tôi với chị ấy nói, cho nên xin lỗi, tôi không thể nói cho anh.”

Nói xong, cậu rốt cuộc cảm thấy xả được một cục tức, vừa rời đi vừa ngâm nga bài hát nào đó, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng hộ người nào đó.

Cửa phòng không bị đóng mạnh, nhưng cũng vang lên một tiếng “Rầm”.

Chu Hạo đi đến bên bàn học, cầm lấy điện thoại vẫn còn hơi nóng lên, tìm được lịch sử trò chuyện, gọi lại cho dãy số được lưu là “Đường” kia.

(Đường này là từ Đường trong từ kẹo ngọt ó, còn họ của chị nữ chính là Đường trong triều Đường, hai chữ đồng âm nhưng viết khác nhau :>>)

Tên gọi nhớ này là lúc đó cậu tùy tiện gõ, nhập chữ đầu tiên vào, hệ thống tự nhảy ra chữ này, cậu cũng lười sửa lại.

Đường Á Nam đi ra khỏi siêu thị, lại nhận được cuộc gọi của Chu Hạo, cô thấy hơi lạ, ấn nhận: “Chu Thần?”

“Là tớ.”

Giọng nói trong trẻo lành lạnh, hoàn toàn không giống giọng nói của thằng nhóc hồi nãy.

“Là cậu à.” Giọng điệu của Đường Á Nam lập tức thay đổi, ngay cả nhiệt độ không khí bên ngoài cũng không cảm thấy cao nữa. Cô cười hỏi: “Sao hôm nay lại chủ động gọi cho tớ vậy hả, có phải nhớ tớ rồi không?”

Không biết bắt đầu từ khi nào, nói chuyện với cậu, cô càng ngày càng không kiêng dè.

Chu Hạo mím môi, tự động bỏ qua đề tài này của cô: “Vừa rồi Thần Thần tìm cậu làm gì đấy?”

“Cậu không hỏi thằng bé à?” Đường Á Nam cười hỏi.

“Hỏi rồi.” Chu Hạo ngừng một chút: “Thằng bé không chịu nói.”

Đường Á Nam bật cười: “Ha ha ha, Chu Hạo, cậu làm anh trai mà như này, đúng là thất bại.”

Chu Hạo híp mắt đứng bên cạnh cửa kính, ngắm nhìn bầu trời đêm đen nhánh: “Chẳng lẽ không phải cậu bảo thằng bé không được nói cho tớ biết à?”

Đường Á Nam cố ý giả ngu: “Vì sao tớ phải nói thế?”

“Thế hả?”

“Nếu không cậu nghĩ là thế nào?”

Chu Hạo nghĩ đến thái độ Chu Thần đối với cậu ngày trước, muốn nói vừa rồi là cố ý nói như vậy, cũng không phải không có khả năng.

“Vậy thằng bé tìm cậu làm gì?”

Đường Á Nam không trả lời ngay, mà nói: “Cậu cảm thấy ngoại trừ hỏi đề ra, thằng bé còn có thể tìm tớ làm gì?”

Cô nói như vậy, Chu Hạo không còn băn khoăn vấn đề này thêm nữa.

“Tan làm rồi?”

Đường Á Nam gật đầu theo bản năng, phản ứng lại nhận ra cậu không nhìn thấy, vì thế nói: “Vừa ra khỏi siêu thị, đang trên đường về nhà.”

“Nhiều người không?”

Đường Á Nam ngẫm nghĩ: “Cậu nói trên đường á? Không nhiều lắm, bây giờ trời nóng như vậy, chắc người ta đều tránh ở trong nhà ngồi điều hòa rồi, ai dở người mà chạy ra ngoài nữa chứ.”

Chu Hạo ừ một tiếng: “Về nhà sớm một chút.”

“... Được.”

Đường Á Nam cảm thấy thái độ hôm nay của Chu Hạo hơi kỳ quái, nhưng quái chỗ nào thì nhất thời cô cũng không nói ra được.

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Á Nam vẫn đến dạy thêm cho Chu Thần.

Cơm trưa ăn ở nhà họ Chu, từ hôm cô ăn một bữa cơm ở nhà họ Chu, mỗi lần cô đến đây, dì đều sẽ chuẩn bị thêm phần của cô, tấm lòng người ta khó chối từ, Đường Á Nam ăn mãi cũng thành quen.

Ăn cơm xong, Đường Á Nam rời khỏi nhà họ Chu, cô xin nghỉ, buổi chiều không phải đến siêu thị, ngồi trên xe buýt, cô gọi cho Cù Duệ.

Cù Duệ đang tiêu khiển trong KTV với một đám bạn bè, trông thấy cuộc gọi của Đường Á Nam, không nói hai lời tắt nhạc, toàn bộ phòng bao chỉ nghe thấy giọng nói của cậu: “Alo, chị Nam, chuyện gì thế?”

Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, Đường Á Nam không biết cậu ta đang chơi, hỏi: “Bây giờ cậu rảnh không?”

“Có có có, chị gọi em, lúc nào cũng rảnh hết!”

“Vậy được, giúp tôi một chuyện.”

Đường Á Nam bàn giao thêm vài câu qua điện thoại, lại chia sẻ định vị của khu Mân Côi Hoa Viên cho cậu ta.

Cù Duệ nhìn chằm chằm định vị ngơ ngác một lát, mãi đến khi bên cạnh có người cậu ta: “Anh Duệ, sao thế?”

Cù Duệ dập tắt tàn thuốc trong tay, nói với mọi người: “Đi, đi cùng tao đến một chỗ.”

“Chỗ nào?” Có người hỏi.

Cù Duệ vừa đi vừa nói chuyện: “Chị Nam tao bảo, có người muốn bắt nạt em trai chị ấy, kêu tao mang mấy người đến dọa bọn họ tí, bọn mày ai đi cùng tao?”

Tuy cậu ta không biết từ khi nào Đường Á Nam có thêm một cậu em trai, nhưng chị Nam đã lên tiếng, cậu ta đương nhiên phải đi.

Mấy người bạn này của Cù Duệ đều rất nghĩa khí, cậu ta hỏi xong, mọi người đều đứng lên đi cùng cậu.

Cả nhóm người gọi xe đi thẳng sang đó, Đường Á Nam không cho bọn họ đến quá gần, vì thế bọn họ xuống xe ở chỗ cách “mục tiêu” 500m, chầm chậm đi bộ qua đó, đến gần chỗ ngoặt, phát hiện có một đám bốn năm người đứng ở dưới bóng một cái cây.

“Anh Duệ, có phải những người kia không?”

Cù Duệ nhìn thoáng qua cổng lớn của tiểu khu phía trước, làm một thủ thế với mấy người ở sau: “Trước tiên cứ trốn đã, đừng để bọn chúng phát hiện, chị Nam bảo chúng ta đi theo chúng, đợi đến nơi rồi hẵng hành động.”

“Được, hành động cái gì?” Có người nhìn mấy kẻ Triệu Thịnh Hoành kia đã hơi sợ hãi: “Anh Duệ, bọn họ thoạt nhìn không dễ chọc đâu?”

“Người dễ trêu chọc còn cần chúng ta đến à?” Cù Duệ đánh cậu một cái: “Mày yên tâm, không chết được, chị Nam tao chờ ở đó, chỉ một mình chị ấy đã có thể dần cả lũ kia rồi.”

“Không phải chứ anh Duệ, còn phải đánh nhau nữa à?”

“Sợ chết thì cút.”

Lúc này người kia không nói nữa.

Hơn mười phút sau, Chu Thần một mình đi ra khỏi tiểu khu.

Mấy người Triệu Thịnh Hoành nhìn chằm chằm vào hướng cửa, thấy mục tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện, hắn ta phất tay, chờ Chu Thần tới gần, một đám người lũ lượt đi lên vây quanh Chu Thần.

“Thằng nhãi này, tưởng trốn trong nhà thì mấy anh đây không tóm được mày à?” Triệu Thịnh Hoành xách cổ áo cậu ta lên: “Tiền ông mày đâu?”

Chu Thần học theo những gì Đường Á Nam đã dạy trước đó, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi quần ra, cười cợt nhả nói: “Anh Triệu, anh gấp cái gì, không phải bây giờ tôi đang định đi lấy đây à.”

Triệu Thịnh Hoành rút lấy thẻ ngân hàng của cậu ta, đảo qua lật lại mấy lần giữa các ngón tay, bán tín bán nghi hỏi: “Thật?”

“Thẻ tôi cũng mang theo rồi, còn có thể giả sao được.” Chu Thần nói: “Gần đây bố tôi ra ngoài công tác, tôi xin rất lâu mới được, nhưng mà không nhiều, trước mắt chỉ có 30 nghìn tệ thôi.”

Con số ba mươi nghìn tệ này, cũng là do Đường Á Nam dạy nói. Đường Á Nam bảo rồi, muốn lừa bọn họ đi lấy tiền, nói thẳng có 500 nghìn, chắc chắn bọn họ sẽ sinh nghi, nên phải nói thiếu.

Triệu Thịnh Hoành suy nghĩ xem lời nói của cậu ta là thật hay giả, một lát sau mới buông lỏng tay ra, nhưng không trả lại thẻ cho cậu ta: “Đi, đi lấy tiền.”

“Vâng, được.”

“Ngân hàng nào?” Triệu Thịnh Hoành lại cầm thẻ xem.

“Ngân hàng X.” Chu Thần nói.