Chương 35

Chu Thần bị dọa không dám nói lời nào, cậu không gọi lẩu cay, đám kia người cũng mặc kệ cậu, ăn xong bỏ đi ngay.

“Bọn họ còn chưa trả tiền đâu đấy.” Dì phụ việc tránh ở sau mành sốt ruột nói.

“Không sao đâu.” Đường Á Nam trấn an bà: “Dì à, dì thu dọn xong thì cứ về trước đi, để chỗ này cho cháu.”

Dì ấy vẫn không yên tâm: “Nhưng thằng nhóc kia...”

“Không sao, cháu quen cậu ta.”

Đường Á Nam nói xong, vén rèm lên đi ra ngoài.

Chu Thần không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi mà ngồi.

Đột nhiên, một bát lẩu cay tỏa ra khí nóng hôi hổi xuất hiện ở trước mặt cậu ta, màu sắc rất đẹp, vừa đỏ vừa xanh.

Vị hơi cay nhẹ, là vị ngày thường cậu ta thích ăn.

Lẩu cay rất thơm, cậu nhịn không được nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở đối diện: “Chị...”

“Có chuyện gì lát nữa nói, ăn cơm trước đã.”

Chu Thần ngượng ngùng: “Chị mời em?”

Vẻ mặt Đường Á Nam chẳng có biểu cảm gì, nói: “Cậu muốn trả tiền cũng được, nhân tiện cũng trả nốt cho mấy người kia luôn đi.”

Chu Thần nhìn cô, lại nhìn mấy cái bát trống không chưa kịp thu dọn ở bên cạnh, cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Em không mang tiền.”

“Không mang tiền cậu còn một mình chạy ra đây?”

“Em mang theo điện thoại, bị bọn họ lấy đi mất rồi.”

“...” Đường Á Nam không còn gì để nói.

Cậu ta muốn đổi thành thái độ đối với Chu Hạo ngày trước ở trước mặt cô, Đường Á Nam cảm thấy mình nhất định sẽ tẩn cho cậu một trận. Nhưng bây giờ bộ dáng cậu ta đáng thương yếu ớt, cô lại hơi không đành lòng.

Cô trừng mắt nhìn cậu ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Không cần cậu trả tiền, mau ăn đi.”

***

“Lớn như thế này rồi, đây là lẩu cay ngon nhất em từng được ăn đấy!” Cậu vừa ăn vừa nói.

Nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của cậu, Đường Á Nam dựa vào tường, cúi đầu, tiếp tục nghịch điện thoại.

Chu Thần nhanh chóng tiêu diệt sạch một bát lẩu cay.

Sau khi ăn xong, cậu ta buông đũa, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó.

Dì phụ việc đến thu dọn bát đũa, rửa sạch rồi sau đó tan làm.

Đường Á Nam treo một tấm bảng “Đóng cửa” ở trước cửa, đóng cửa lại, xoay người trở về, Chu Thần đang tò mò ngó nghiêng khắp chốn.

“Có ý kiến gì cậu cứ hỏi đi.” Đường Á Nam ném điện thoại lên trên bàn, bày ra bộ dáng muốn nói chuyện với cậu ta.

“Cửa hàng này là chị mở à?” Chu Thần không ngốc, thái độ của dì phụ việc vừa nãy trước khi đi đã rất rõ ràng.

Đường Á Nam “ừm” một tiếng: “Mẹ chị mở.”

“Bảo sao trùng hợp như vậy, chị cũng ở chỗ này.” Cậu ta cảm thán.

Đường Á Nam đứng, Chu Thần ngồi, cô từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Hỏi xong rồi?”

Chu Thần gật đầu.

“Vậy được, giờ đến lượt chị hỏi cậu.” Không đợi cậu ta đồng ý, Đường Á Nam nói: “Vấn đề đầu tiên, vì sao cậu ở cùng đám người vừa nãy?”

Chu Thần ngoan ngoãn thành thật trả lời: “Em ở nhà nhàm chán quá, muốn ra ngoài chơi, mới vừa đi ra cửa tiểu khu đã bị bọn họ phát hiện rồi.”

Đường Á Nam gật đầu, thầm nghĩ Chu Thần sẽ không lừa cô: “Bọn họ là ai?”

“Bọn chúng...” Chu Thần ngừng một chút: “Vừa rồi người ngồi ở bên cạnh em tên là Triệu Thịnh Hoành, là trùm của mấy tên còn lại, nửa năm trước em quen ở ngoài trường.”

“Chị không phải hỏi cái này.” Đường Á Nam đương nhiên biết bọn họ quen biết nhau.

Chu Thần nói: “Một ngày thứ 6 tháng trước lúc tan học, em không muốn về nhà nên đã đi chơi với bọn chúng, lúc ấy em không biết bọn họ muốn đi đánh nhau, mãi lúc sau gặp được một nhóm người khác, bọn họ hùng hổ xông vào đánh nhau. Mấy người bên anh Triệu mang theo dao, chọc đối phương bị thương, lúc ấy em ở ngay bên cạnh, trông thấy một đám đối diện ngã xuống, bèn gọi 120, còn báo cảnh sát, sau đó cảnh sát đến gô cổ tất cả bọn họ, còn giam một tháng.”

Đường Á Nam nghe xong, hỏi: “Cho nên sau khi bọn họ ra tù, cố ý chờ ở cửa nhà cậu, muốn trả thù cậu?”

Chu Thần chần chờ gật đầu.

“Cậu có phải bị ngốc không hả?” Đường Á Nam thấy cậu ta gật đầu, giận sôi máu.

“Em... Sao em thành ngốc rồi!” Chu Thần đột nhiên bị cô mắng một câu, cũng hơi không nhịn được tức.

“Cậu không ngốc hả?” Đường Á Nam hỏi lại cậu: “Được, thế chị hỏi cậu, trước khi cậu báo cảnh sát có biết bọn họ là người thế nào không?”

“Biết.” Chu Thần không tình nguyện trả lời lại.

“Thế sau khi cậu báo cảnh sát, có từng nghĩ sau khi bọn họ ra tù sẽ tìm cậu trả thù không?”

“Từng nghĩ.”

“Nếu cậu đều biết đều nghĩ, vì sao còn ra ngoài một mình? Cậu nói cho chị nghe thế này không ngốc thì còn gọi là gì?”

“Em...” Chu Thần bí từ.

Thật sự, toàn bộ kỳ nghỉ hè hầu như cậu không sao ra cửa được, chính là sợ mấy người Triệu Thịnh Hoành trả thù. Hơn nữa Chu Kiến Nghiệp với Lăng Thiến cứ mãi dặn dò cậu mấy ngày này đừng ra cửa, ngay cả bảo vệ ngoài cửa cũng nói mấy ngày nay luôn trông thấy mấy người giang hồ cứ lởn vởn trước của tiểu khu, nhưng vì bọn họ chỉ là đi lại, không làm ra chuyện khác thường nào, bảo vệ cũng không báo cảnh sát được.

Nhưng chiều nay, cậu ta thật sự thấy quá nhàm chán, lại không muốn cứ ở nhà mãi, vì thế nhân lúc Chu Hạo và dì giúp việc không chú ý, lén chạy ra ngoài. Vốn tưởng trời nóng như vậy mấy người Triệu Thịnh Hoành sẽ không trấn giữ bên ngoài mọi lúc được, ai ngời lại không khéo như vậy, vừa ra ngoài đã bị bọn họ bắt gặp.

“Nghĩ kỹ chưa, giờ cậu định làm thế nào?”

Chu Thần lắc đầu: “Em không biết.”

Đừng nói 500 nghìn không phải con số nhỏ, cho dù là 5 nghìn, cậu cũng không muốn đưa.

Cậu đã quá hiểu mấy người Triệu Thịnh Hoành kia là loại người gì rồi, có lần một thì sẽ có lần hai, hôm nay bọn họ có thể cướp điện thoại tống tiền cậu, ngày mai có lẽ còn bắt cậu làm chuyện gì khác nữa.

Trước mắt bỗng có thêm một tờ giấy trắng.

Chu Thần ngẩng đầu.

Đường Á Nam không biết lấy giấy bút từ chỗ nào, đặt trước mặt cậu: “Viết tên của mấy người vừa rồi ra.”

Chu Thần “à” một tiếng: “Vì sao?”

“Kêu cậu viết cậu cứ viết đi, hỏi nhiều thế làm gì?”

Đường Á Nam đột nhiên tăng cao âm lượng, Chu Thần hoảng sợ.

Thật lâu sau, cậu ta bĩu môi, cúi đầu viết chữ: “Chị hung dữ như vậy, sau này không ai lấy đâu.”

“Cậu nói cái gì?” Đường Á Nam mở to hai mắt.

Chu Thần không lên tiếng nữa.

Cậu viết xong, Đường Á Nam lấy giấy lại, sau khi nhìn thoáng qua thì bắt đầu gọi điện thoại.

“Chú Trương ạ, là cháu, có một chuyện muốn nhờ chú giúp... Vâng, vừa rồi có mấy người tới chỗ cháu ăn mà chưa trả tiền... Đúng ạ, cháu còn có một người bạn nhỏ, bọn họ cướp điện thoại của người ta, còn tống tiền thằng bé nữa... Vâng ạ, cháu hiểu rồi, cảm ơn chú Trương!”

Đường Á Nam cúp máy.

“Ai là chú Trương?” Chu Thần tò mò hỏi.

Đường Á Nam buông điện thoại xuống: “Cục trưởng cục Công An.”

Chu Thần: “...”

Một lúc lâu sau Chu Thần mới phản ứng lại, nhảy dựng lên hỏi: “Chị, không đúng, đây là chị đang báo cảnh sát đấy à? Sao chị lại quen Cục trưởng cục Công An thế?”

Hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện, hình như hai người rất thân quen?

Đường Á Nam trừng cậu một cái: “Ai cần cậu lo? Cậu tưởng ai cũng giống cậu, trước khi ra ngoài gây chuyện đều không biết tìm mấy người chống lưng à?”

“...”

“Còn nữa cậu bị bọn họ cướp điện thoại, không biết cướp lại hả? Cứ trơ mắt nhìn bọn nó cướp đi thế à? Cậu nói cậu ngang ngược trước mặt anh trai cậu thế có tác dụng gì, ra khỏi nhà cái là nhát cứ như thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch.”

“...”

Đường Á Nam đã sớm muốn mắng cái này nhãi ranh này rồi, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nên càng mắng lại càng hăng. Nghe đến nửa sau, ngay cả mở miệng thế nào Chu Thần cũng quên cách, chỉ trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn cô.

Chu Thần chỉ biết Đường Á Nam hung dữ, không biết thì ra cô mắng chửi người cũng ghê vậy. Cậu lớn như này rồi, lần đầu tiên bị người mắng như thế, nhưng cậu không những không tức, ngược lại còn sinh ra vài phần sùng bái ngưỡng mộ Đường Á Nam.

Đường Á Nam mắng gần mười phút, rốt cuộc dừng lại, uống một hớp nước nhuận giọng.

Nhân lúc yên tĩnh khi cô đang uống nước này, Chu Thần cầm ghế vác đến ngồi xuống cạnh cô: “Chị, chị báo cảnh sát rồi, nhỡ đâu bị bọn họ biết thì phải làm sao bây giờ?”

“Biết thì cứ thiết thôi.” Đường Á Nam chẳng sợ chút nào, hỏi cậu: “Cậu muốn đưa tiền cho bọn nó à?”

Chu Thần lắc đầu, cậu đương nhiên không muốn!

“Còn định ở cùng bọn nó nữa không?”

Chu Thần lại lắc đầu, sao có thể!

“Vậy cậu có nghe lời chị không?”

Chu Thần ngẫm nghĩ, gật đầu.

Đường Á Nam cười, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ta: “Lại đây.”

Chu Thần nghiêng tai sang.

“Chị nói cậu nghe...”

***

Lúc Chu Thần về đến nhà đã gần 8 giờ tối.

Chu Kiến Nghiệp đến tỉnh khác công tác, Lăng Thiến cũng vừa tan làm trở về, nghe nói cậu ta ra ngoài chơi, gọi mấy cuộc điện thoại đều thấy tắt máy, lo đi đi đi lại quanh nhà.

Đang do dự có cần báo cảnh sát không thì Chu Thần đã trở lại.

Vừa vào cửa đã bị Lăng Thiến lôi kéo hỏi: “Anh con nói chiều con lén chuyền ra ngoài chơi, con đi đâu đấy, sao muộn thế này mới về?”

Chu Thần liếc nhìn Chu Hạo một cái, không kiên nhẫn nói: “Con chỉ ra ngoài đi dạo, rồi ăn một bữa cơm với bạn học.”

“Ăn gì?”

“Lẩu cay.”

“Điện thoại đâu, sao mẹ gọi không nghe?”

Chu Thần rũ mắt: “Không cẩn thận rơi mất rồi, con cũng không biết rơi ở đâu.”

Rơi điện thoại chỉ là chuyện nhỏ, Lăng Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đứa nhỏ này, thật là dọa chết mẹ mà!”

Chu Thần không nói gì: “Mẹ, con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Lăng Thiến gật đầu, vỗ vai cậu ta: “Đi đi.”

***

Chu Thần nghe Đường Á Nam nói xong, hai ngày tiếp theo đều không ra ngoài.

Buổi sáng thứ hai, Đường Á Nam theo lẽ thường ấn chuông cửa nhà họ Chu.

Lăng Thiến trực ca đêm vẫn chưa trở về, hôm nay dì giúp việc có việc cũng xin nghỉ, trong nhà chỉ có hai người Chu Hạo và Chu Thần.

Nghe được tiếng chuông, không đợi Chu Hạo đi mở cửa, Chu Thần đã giành trước một bước, chạy ra ngoài.

Rất nhanh, Đường Á Nam và Chu Thần cùng nhau tiến vào.

Chu Hạo dựa vào khung cửa, cười như không cười: “Trước kia không phải em ghét học thêm nhất à, hôm nay sao lại tích cực thế?”

“Ai cần anh lo.” Chu Thần đối với Chu Hạo vẫn chẳng có tính tình tốt như cũ.

Đường Á Nam đi dép lê xong, đang muốn nói mấy câu với Chu Hạo, Chu Thần lại lập tức thay đổi biểu tình khác, đứng chắn giữa hai người, cười với Đường Á Nam: “Chị, em có nhiều câu không biết làm lắm, đừng quan tâm anh ta, chị nhanh đến chỉ cho em.”

“...”

“...”