Chương 31: Mệnh khế

Hạ tuần tháng bảy, Cố Hoành Xuyên cuối cùng giải quyết hết việc trong nhà. Càng khiến gã vui vẻ chính là, Diệp gia cuối cùng chịu mở cửa lớn cho gã vào.

“Cha em nhìn nghiêm túc, kỳ thực giảng đạo lý.” Diệp Hoan sửa cà vạt cho gã, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, “Mẹ em mới là người khó tính.”

Cố Hoành Xuyên cúi đầu nhìn hắn, cảm thấy lúc này Diệp Hoan giống tiểu tức phụ vì trượng phu chuẩn bị, khắc chế không được hôn lên mi Diệp Hoan một cái.

“…Cố tiên sinh, cẩn thận chút nếu không chưa gặp được đã bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Ta nghẹn đến hoảng.” Cố Hoành Xuyên nhẹ giọng trêu đùi bên tai Diệp Hoan, “Ta đây liền phải vào chảo dầu một chuyến, dù sao phải kiếm chút tự tin.”

“A.” Diệp Hoan không chút che giấu trợn trắng mắt, “Cha mẹ em là Thập điện Diêm la hả? Ngài tự tạo nghiệt thì phải tự chịu trách nhiệm.”

“Được.” Cố Hoành Xuyên in lên trán hắn một nụ hôn. “Ta sẽ không làm em khó xử.”

Diệp Hoan không tỏ ý kiến, vẫy tay bảo Cố Hoành Xuyên vào trong gặp người, còn mình lưu lại chờ bên ngoài.

Bên trong đốt an thần hương, trà điểm tâm tốt nhất, tuy rằng có chút ghét Cố Hoành Xuyên nhưng Diệp gia vẫn đủ lễ nghĩa.

“Trước đó nhiều việc, không dành được thời gian gặp Cố tiên sinh, còn mong Cố tiên sinh thông cảm.”

“Không dám nhận, vãn bối mới khiến trong phủ thêm không ít phiền toái.”

Ba người không nhanh không chậm nói lời khách khí, uống hết non nửa chén Khâu Nguyệt mới lên tiếng.

“Cố tiên sinh, hôm nay mời cậu tới, chính là vì nói chuyện sau này của cậu và Hoan nhi.”

Khâu Nguyệt ngữ khí nghiêm túc, khí tràng không chút nào yếu so với hai vị Alpha.

“Cố tiên sinh tiền trảm hậu tấu, tuy chúng ta không tiện gậy đánh uyên ương, nhưng việc lúc trước cậu làm, chúng tôi thật sự không dám đem con trai độc nhất phó thác cho cậu.”

“Lúc trước là vãn bối mạo phạm, hiện giờ chính là tới bổ cứu.”

Nói xong, Cố Hoành Xuyên lấy từ trong bao công sự ra một cái túi đưa qua. Diệp Cẩn Chi mở ra, bên trong là các loại khế đất, khế nhà và hợp đồng cổ phần.

“Đây là sáu phần tài sản trên danh nghĩa cá nhân, tất cả đều có thể chuyển thành tên Diệp Hoan. Mặc kệ sau này hắn muốn phát triển theo hướng nào, vãn bối chắc chắn dốc hết sức giúp hắn.”

Diệp Cẩn Chi bỏ lên bàn, trên mặt không có chút vui mừng nào.

“Sinh hoạt lại không phải mua bán ngoài chợ, không có Cố tiên sinh Diệp gia ta cũng có thể cho những thứ này.”

“Diệp tiên sinh nói đúng, vãn bối còn chuẩn bị một thứ.”

Gã đưa qua một tờ giấy mỏng, trên giấy có văn tự mạ vàng lập lòe quang mang. Nhìn thấy vật đó, trên mặt Diệp phụ Diệp mẫu cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.

“Đây là mệnh khế?”

“Đúng vậy.”

Cố Hoành Xuyên dứng dậy, không chút do dự quỳ xuống.

“Lúc trước ta làm đủ việc, không những đại nghịch, còn gây nguy hiểm tính mạng người yêu, lấy sức khỏe người thân uy hϊếp, ý nghĩ xằng bật quá sâu, phạm phải đại sai.”

“Hiện giờ không dám cầu hai vị tha thứ. Nhưng duyên phận nan giải, ta theo ý nghĩ xằng bậy đã kéo Diệp Hoan vào cục, chỉ có thể lấy tính mạng làm tiền cược, nếu sau này lại phạm đại sai, Diệp Hoan tùy thời lấy mạng ta. Coi đây là khế, khẩn cầu hai vị đem con trai độc nhất phó thác cho ta.”

Nói xong, khom lưng dập đầu, an tĩnh chờ hai người mở miệng.

Trong phòng, chuông Tây Dương lộc cộc đi vài vòng, Diệp Cẩn Chi nâng Cố Hoành Xuyên dậy. Ông thở dài một tiếng, vỗ vai gã:

“Các ngươi đều còn trẻ, phạm sai lầm cũng là chuyện thường. Chúng ta chỉ mong các ngươi sống tốt. Thành ý của cậu chúng tôi thấy được, cũng không còn gì để nói.”

Cố Hoành Xuyên nghe được hoảng hốt, gã mười tuổi đã mất cha mẹ, đã thật lâu không nghe được dặn dò như vậy.

“Sinh hoạt là cùng nhau vun đắp, về sau đừng lăn lộn mù quáng.” Khâu Nguyệt cũng thấm thía mở miệng.

Cố Hoành Xuyên cung kính cúi đầu nghe hai vị trưởng bối dạy dỗ, dây đàn căng chặt trong lòng dần dần thả lỏng.

Chờ gã đi từ bên trong ra, thấy Diệp Hoan đang dựa vào cửa thất thần.

“Diệp thiếu ở trong nhà mình còn nghe lén à?”

Cố Hoành Xuyên duỗi tay búng trán hắn, Diệp Hoan phục hồi tinh thần, nhẹ giọng hỏi gã:

“Cố tiên sinh hiện tại cảm thấy cha mẹ em thế nào?”

“Ôn hòa nhân ái, Cố mỗ tâm sinh kính ngưỡng.”

Chỉ có cha mẹ ôn nhu hiếu lý như vậy mới có thể sủng Diệp Hoan thành bộ dạng thần thái sáng láng như hiện tại.

“Vậy Cố tiên sinh thấy Diệp tiêu công tử thế nào?”

Diệp Hoan nhìn chằm chằm Cố Hoành Xuyên, nghe được nam nhân vì hắn hạ mình kia trả lời:

“Kinh hồng thoáng nhìn, vừa gặp đã thương.”