Chương 30: Thiên vị (hạ)

Ba ngày sau, ngân hàng Thụy Khắc cử Charlie đến đàm phán. Charlie đang cau mày cầm lấy bản hợp đồng Diệp Hoan đưa qua.

Bang một tiếng, hợp đồng bị ném lên bàn, Charlie ngữ khí ngạo mạn:

“Diệp tiên sinh, ba nhà máy Kim gia vẫn luôn thua lỗ, dựa theo hợp đồng cho vay, ngân hàng chúng tôi hoàn toàn có quyền thu hồi. Hiện giờ các người chặn ngang một chân có phải quá không thích hợp không?”

“Không bàn bạc với quý ngân hàng là chúng tôi không đúng.” Diệp Hoan mặt mày mang cười, tốt tính sửa sang lại văn kiên trên bàn, “Nhưng Cố thị vốn có bốn thành cổ phần ba nhà máy này, hiện giờ Kim gia lại bán cho chúng tôi hai thành, chúng tôi cũng hoàn toàn có quyền thay Kim gia ra mặt.”

“Lại nói, chúng tôi không chỉ có thể trả hết nợ, thậm chí nhiều hơn trên 20% lợi tức. Quý vị cũng không tổn thất gì phải không?”

“Bất quá là ba xưởng công nghiệp quân sự, trước mắt đã là thời kỳ hòa bình, quý quốc sao phải khẩn trương vì ba nhà máy này như thế?”

Tới, Diệp Hoan xốc lại mười hai vạn phần tinh thần.

“Nói thật với ngài, ba nhà máy đó thu dụng không ít chiến sĩ xuất ngũ của nước tôi, lại ở biên cảnh Hoa La, phía trên đang chuẩn bị lấy khu vực nhà máy đó làm nơi thực nghiệm, phát triển Hoa La hai nước hợp tác học tập.”

Lời nói dối trộn lẫn ba phần nói thật dễ dàng khiến người ta tin hơn, trong lúc nửa tin nửa ngờ, ai cũng không dễ làm việc xấu.

Đối diện quả nhiên đen mặt, trầm mặc một lát lại cười nhạo một tiếng.

“Diệp tiên sinh hù ta đâu. Nếu quả thực như thế, vậy việc Kha gia và ngân hàng F quốc hùn vốn, ý đồ thu mua ba nhà máy này giải thích thế nào?”

Diệp Hoan trong lòng cả kinh, việc Kha gia trước đó hắn chưa nghe nói, vội vàng bù đắp:

“Kha gia ở Giang Nam, đối với việc phía Bắc…”

“Kha gia nhà ở Giang Nam, đối với chuyện phía Bắc chậm chạp không biết là chuyện bình thường. Nhưng gần đây đã nhận được tin tức, đang định dùng thuyền nhà mình hiệp trợ vận chuyển vật tư cho Hoa La.”

Cố Hoành Xuyên nối tiếp, cho Diệp Hoan một ánh mắt trấn an.

Trong lòng Diệp Hoan thầm thấy may mắn, Kha gia trước nay vẫn là cỏ đầu tường, hắn vừa mới thiếu chút nữa chửi bới nhân gia, nếu truyền ra, khả năng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc hợp tác với Kha gia.

Phần sau đàm phán Diệp Hoan lui xuống nhị tuyến, phối hợp với Cố Hoành Xuyên, cuối cùng bảo hạ ba nhà máy đó.

Chờ ngồi vào xe trở về, Diệp Hoan mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn có chút bực bội cào tóc, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi Cố Hoành Xuyên.

“Vì sao xin lỗi?”

Cố Hoành Xuyên sờ đầu Diệp Hoan, ngữ khí sủng nịch.

“Ngài không cần an ủi em. Lần này là em suy xét không chu toàn.”

Diệp Hoan cụp mi rủ mắt để Cố Hoành Xuyên sờ hắn, giống học sinh làm sai chờ lão sư trách phạt.

“Là thiếu chút nữa làm sai.” Cố Hoành Xuyên nắm lấy tay Diệp Hoan, thanh âm trầm ổn, “Nhưng kỳ thực việc Kha gia trước đó ta cũng không biết.”

“Vậy ngài còn dám…” Diệp Hoan mở to hai mắt nhìn Cố Hoành Xuyên.

“Ta sẽ không làm việc hoàn toàn không có căn cứ.” Gã cười chỉ đầu mình, “Ta nghĩ, tám chín phần mười đi.”

Diệp Hoan nhịn không được cười ra tiếng. Nam nhân này chính là như vậy, phân rõ trái phải nhất cũng không nói lý nhất.

Cố Hoành Xuyên thấy hắn không còn ưu sầu, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn nói:

“Em còn nhỏ, còn nhiều cái phải học. Em muốn bay, ta ngăn em không được, ta tuy không thể cùng em, nhưng ta muốn che chở em. Phạm sai lầm cũng không sao, còn ca ca bọc cho em đâu.”

Ngữ khí gã ngả ngớn, ánh mắt lại trầm tĩnh mà thâm tình. Trong lòng Diệp Hoan một mảnh mềm mại, cùng gã đan mười ngón vào nhau.

“Đỗ Nguyệt Minh rất tốt.”

Diệp Hoan đột nhiên mở miệng. Nam nhân vừa rồi còn vẻ mặt ôn nhu trực tiếp đen mặt, không biết tiểu hỗn đản này lại nháo gì.

“Hắn làm người khiêm tốn cẩn thận, có tiếng tốt bụng, tuyệt không làm việc nguy hiểm…”

“Em rốt cuộc muốn nói gì?”

Cố Hoành Xuyên trở mình khóa Diệp Hoan vào một góc, giọng nói lạnh đến có thể đóng băng mặt trời tháng bảy.

“Nhưng người hắn thích không phải em.” Diệp Hoan khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, “Hắn thích Khâu Dạ Bạch.”

"Hắn không có can đảm nói với người ta, mỗi lần đều lấy em làm lá chắn, thấy Khâu Dạ Bạch liền nhịn không được phóng thích tin tức tố, nhưng Khâu Dạ Bạch căn bản không ngửi được.”

Diệp Hoan không nín được cười, duỗi tay ôm cổ Cố Hoành Xuyên.

“Em không thích người nhút nhát như hắn.”

Hắn ngước mắt nhìn sâu vào mắt nam nhân, ngữ khí ôn nhu lại triền miên:

“Em thích người như tiên sinh nhà ta.”