Chương 32: Kết thân

Qua cửa Diệp Cẩn Chi và Khâu Nguyệt, kế tiếp hạ sính, cầu hôn, chuẩn bị hôn lễ đều trở nên nước chảy thành sông.

Ông chủ Cố và Diệp tiểu thiếu gia đồn đãi vớ vẩn truyền hơn ba tháng, cuối cũng cũng có chuyện vui để công đạo.

Diệp Hoan phát ngốc trong tiệc rượu còn trống, nhìn chằm chằm nhẫn cưới trên tay nghĩ đến tình cảnh Cố Hoành Xuyên cầu hôn lúc trước.

Không phải trước hoa dưới trăng, cũng không có lãng mạn kiều diễm, gã chỉ mang hắn về nhà cũ Cố gia, đi trên hành lang thật dài của gia tộc.

Trên tường treo vài bức ảnh chụp, là các thế hệ Cố gia cùng người của mọi tầng lớp chụp ảnh chung. Đại sứ ngoại quốc, giáo sư kinh tế học, thâm chí có học sinh mặc áo vải thô đang nướng thịt trên núi hoang. Diệp Hoan nhìn ghi chú mới biết là ông Cố Hoành Xuyên năm đó cùng đồng học tị nạn chụp ảnh chung.

Bọn họ đứng yên trước ảnh Cố Hoành Xuyên lúc nhỏ và cha mẹ, đó là ảnh cuối cùng trước khi cha mẹ gã chết ở Tô Giới.

“Diệp Hoan, các tiền bối đã đi qua con đường rất dài, hiện tại con đường đó ở dưới chân chúng ta. Em muốn đi đến nơi xa hơn, xem những cảnh sắc khác nhau trên đời, em muốn, ta đều có thể cho em. Dù sau này có nhấp nhô, chỉ cần có em ta sẽ không sợ.”

Nam nhân nắm tay hắn nhìn hắn.

“Diệp Hoan, em có nguyện ý kết hôn với ta, cùng ta đi hết quãng đường còn lại không?”

Giọng nói quá mức ôn nhu trịnh trọng, Diệp Hoan không nói nên lời một chữ không.

“Nghĩ gì vậy? Trong hôn lễ em cũng không muốn toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ một mình ta.”

Cố Hoành Xuyên mang theo thanh âm bĩ khí vang lên bên tai, Diệp Hoan phục hồi lại tinh thần.

“Sao ngài dám khẳng định em nghĩ không phải ngài?” Diệp Hoan nhét ly rượu vào tay gã, “Em có chút say, ngài giúp em chống đỡ chút.”

“Vậy em phải cho ta điểm tốt mới được.”

Cố Hoành Xuyên kéo Diệp Hoan vào hậu đường, đem người đè lên tường liền hôn.

“Ân… Ngài đột nhiên chơi cẩu tính tình gì đấy?”

Diệp Hoan bị gã hôn đến ánh mắt mê mang, thấy gã còn muốn duỗi tay vói vào tây trang, vôi vàng đẩy người ra.

“Ghen tỵ.” Cố Hoành Xuyên vùi đầu trên vai Diệp Hoan nửa thật nửa giả hờn dỗi, “Tiểu hỗn đản nơi nơi câu nhân chọc nợ.”

Diệp Hoan không hiểu ra sao, véo eo gã bảo gã nói rõ ràng,

“Minh đại công tử vừa nãy thiếu chút nữa trực tiếp khóc ra đâu.”

Ở bữa tiệc sinh nhật của hắn nháo Minh đại công tử?

“Giấm chua này của ngài nhưỡng 800 năm đi?” Diệp Hoan đá cẳng chân gã, “Nhân gia nói không phải em không cưới, kết quả bị ngài đoạt. Nói không chừng ngài đang cao hứng đâu. Còn chơi tính tình với em, em thấy ngài chính là muốn ăn đậu hủ.”

“Giữa chúng ta sao lại là ăn đậu hủ đâu.” Cố Hoành Xuyên lại trộm hôn Diệp Hoan một ngụm, “Em cho ca ca chút ngon ngọt, ca ca liền giúp em chắn chuyện phiền toái bên ngoài.”

Nói liền muốn giải nút thắt.

“Đừng, thứ tốt phải giữ đến cuối cùng. Đêm nay em chuẩn bị đại lễ cho ngài, ngài chịu đựng đi.”

Diệp Hoan đẩy bàn tay không an phân của gã ra, kêu hạ nhận chuẩn bị xe đưa hắn về.

“Giúp em chặn chuyện phiền toái là bổn phận của ngài.” Diệp Hoan hôn mặt Cố Hoành Xuyên, “Hầu hạ ngài mới là đại sự đêm nay của em.”