Chương 29: Thiên vị ( thượng )

Tháng bảy thời tiết nóng bức, ngày càng nóng, làm việc gì cũng không khỏi nóng nảy thêm vài phần.

Diệp Hoan ngồi trong thư phòng Đỗ phủ chờ lão sư phê công tác, thành phố quá nóng, hắn có chút ngồi không được, muốn chạy nhanh về biệt thự trên núi.

“Con gần đây viết xã luận có tiến bộ. Tâm tư kín đáo, tầm nhìn cũng trống trải, không giống lúc trước bắt được một điểm liền dễ dàng thu không được.” Đỗ Sanh từ trong văn chương ngẩng đầu lên, “Tiểu tử Cố Hoành Xuyên cũng không phải cái nào cũng không tốt.”

“A… Vâng.”

Đang tâm viên ý mã nghĩ chuyện đào ngũ Diệp Hoan thình lình nghe được tên Cố Hoành Xuyên hoảng sợ, lấy lại tinh thần mới phát hiện lão sư đang vẻ mặt chế nhạo nhìn mình.

“Cố Hoành Xuyên lịch duyệt phong phú hơn con, lại trời sinh có dị năng như vậy, con gần đây theo hắn đi công tác học không ít. Quả nhiên người trong lòng nói mấy câu so với lão già này mấy năm lời tâm huyết càng dùng được a.”

“Lão sư lấy con nói giỡn đâu, chút việc phong nguyệt giữa con và Cố Hoành Xuyên sao so được nhiều năm dạy bảo của ngài.” Diệp Hoan đỏ mặt trả lời.

“Không tồi, còn biết bản thân chưa tốt nghiệp.” Đỗ Sanh cầm một cây quạt nhẹ đập vào vai Diệp Hoan, ngữ khí cũng nghiêm túc lên.

“Lần này con giúp hắn, nói dễ nghe là hai nhà hợp tác, nhưng chung quy con ở Cố gia chỉ là người ngoài. Những việc đàm phán thương nghiệp không quá sâu ta tin con ứng phó được, nhưng sau này sẽ phải đυ.ng tới đàm phán lớn mấu chốt nội tình sâu rộng. Con tuy thông minh, nhưng là quá xúc động, phạm sai lầm hai nhà đều bẻ xả không rõ, sau này càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, đã biết?”

“Học sinh đã biết.”

Đỗ Sanh nói tuy không dễ nghe, nhưng Diệp Hoan biết lão sư đang đề điểm mình, thuận theo đồng ý.

Đến lúc chạng vạng, hắn trở lại biệt thự trên núi, Cố Hoành Xuyên cũng vừa vặn tan tầm trở về, trực tiếp ở cửa liền đem Diệp Hoan ôm vào trong lòng ngực.

“Đừng nháo, một thân mồ hôi, còn chưa tẩy.”

Diệp Hoan cười tránh né Cố Hoành Xuyên hôn cổ, nam nhân lại không buông hắn ra, đè bên tai hắn lười biếng nói chuyện.

“Cùng nhau tẩy được không?”

“Không được.” Diệp Hoan duỗi tay véo thịt bên hông Cố Hoành Xuyên, “Trời còn chưa tối, công sự cũng chưa làm xong đâu.”

“Tê… Tiểu thiếu gia nhà ta thật là càng thêm tàn nhẫn độc ác, ca ca vội một ngày, trở về nhà cũng không được nghỉ ngơi.”

“Vậy ngươi là công tác vẫn là không công tác?” Diệp Hoan lại thuận tay chọc ngực nam nhân. Hôm nay lão sư gõ làm hắn nhiều vài phần cảm giác gấp gáp.

“Làm làm làm, tiểu tổ tông tự mình hạ mệnh lệnh, muốn mạng ta cũng làm.”

Cố Hoành Xuyên bắt lấy tay Diệp Hoan chọc ghẹo hôn một cái, đem hắn kéo vào phòng, nghe được Diệp Hoan nói mang điểm tâm về muốn ăn cùng gã, tâm tình rất tốt.

“Ba ngày sau đàm phán với ngân hàng Thụy Khắc ta sẽ đi với em.”

Hai người ngồi đối diện, Cố Hoành Xuyên duỗi tay vì Diệp Hoan sửa sửa tóc mái rủ vào mắt.

“Không phải không tin em.” Cố Hoành Xuyên ngữ khí ôn nhu, “Ta đã thuyên dũ, đơn lớn như vậy vốn phải tự mình ra mặt, nói chuyện chủ yếu vẫn là em, ca ca ở bên nhìn, được không?”

“Được.”

Diệp Hoan ở trong lòng bàn tay nam nhân đặt bên sườn mặt gật gật đầu, động tác giống mèo nhỏ chọc đối phương một trận tâm ngứa.

Ngày dài đêm ngắn, sao có thể cô phụ thời gian tốt đẹp.