Chương 11: Trốn đi ( cốt truyện )

Diệp Hoan theo Cố Hoành Xuyên ra cửa công tác một tuần, một tuần này Diệp Hoan xác định ba việc.

Việc thứ nhất, thủ đoạn làm ăn của Cố Hoành Xuyên đích xác tốt đến dọa người. Mỗi ngày có một đại sinh ý đưa tới cửa, Cố Hoành Xuyên luôn có thể trật tự rõ ràng hạ các loại quyết sách. Trong văn phòng có các loại báo chí Cố Hoành Xuyên đặt mua, Diệp Hoan từ trên báo chí nhìn ra Diệp gia cùng Cố gia nửa tháng này ngươi tranh ta đoạt. Hôm nay là Diệp gia đoạt sinh ý Cố gia, ngày mai là Cố gia chặt đứt tài lộ của Diệp gia. Nhìn thì như thế lực ngang nhau, nhưng với hiểu biết của Diệp Hoan đối với nhà mình, cha hắn khả năng đang dần rơi xuống hạ phong. Diệp Hoan thực sự nghĩ không ra, cho dù Cố Hoành Xuyên lại thiên tài như thế nào, ở dưới tình huống quyết định xé rách mặt với Diệp gia sao lại làm được tích thủy bất lậu như thế, giống như chưa bao giờ mắc lỗi vậy.

Thứ hai, Cố Hoành Xuyên thật là cái biếи ŧɦái. Gã quá thích trêu đùa Diệp Hoan, cho Diệp Hoan đổi đủ loại hoa tai, lúc ăn cơm ôm Diệp Hoan ở trên đùi uy cơm, phê văn kiện mệt mỏi liền chạy đến sau bình phong ấn Diệp Hoan trên sô pha trêu chọc một trận, thậm chí trước khi đi họp còn muốn Diệp Hoan khẩu giao cho gã.

Diệp Hoan mỗi ngày phân liệt giữa tán thưởng Cố Hoành Xuyên và ứng phó Cố Hoành Xuyên, còn muốn bớt thời giờ tìm cơ hội chạy trốn.

Trải qua một tuần quan sát, Diệp Hoan cuối cùng phát hiện chuyện thứ ba đối hắn có lợi nhất.

Hệ dị năng không gian dùng để khóa hắn cũng không thuộc về Cố Hoành Xuyên, mà là năng lực của bí thư Văn Lương. Hắn có một lần tận mắt nhìn thấy vì mật đàm của Cố Hoành Xuyên với khách nhân, Văn Lương đã tạo ra một cái không gian, hơn nữa có thể đem không gian áp súc thành một quả cầu đưa cho người khác.

Diệp Hoan hạ quyết tâm đem Văn Lương làm điểm đột phá chạy trốn. Tuy rằng hiện tại vô pháp phán định dị năng của Cố Hoành Xuyên rốt cuộc là cái gì, nhưng Diệp Hoan tính toán chạy trước lại nói. Hắn cùng Cố Hoành Xuyên pha trộn gần một tháng, còn tiếp tục như vậy hắn phỏng chừng nhịn được không đến hai tuần sẽ tiến vào kỳ động dục. Bị Alpha có độ xứng đôi trăm phần trăm đánh dấu vĩnh cửu, hậu quả vĩnh viễn chỉ có thể nghe lệnh Cố Hoành Xuyên làm Diệp Hoan tưởng cũng không dám tưởng.

Hôm nay, Cố Hoành Xuyên lâm thời bị người từ chủ trạch Cố gia vướng chân, Văn Lương mắc không gian lưu lại ở ngoài cửa. Diệp Hoan thừa dịp khoảng trống này nhanh chóng phóng thích tin tức tố thôi miên Văn Lương. Hắn tìm kiếm trong ngăn kéo của Văn Lương, tìm một quả cầu không gian thích hợp nhất liền chui vào.

Ra không gian, một cảnh tượng ồn ào khác hẳn, là Hoài Dương lộ phồn hoa nhất. Cố Hoành Xuyên vẫn rất cẩn thận, tất cả cầu không gian có thể đi thông đến khu Yến Hồi cũng không ở trong ngăn kéo Văn Lương, Diệp Hoan chỉ có thể lựa chọn chỗ nhiều người nhất cũng nhiều cơ hội nhất Hoài Dương lộ.

Hắn dùng tiền thưởng trộm giấu khi diễn trong quán kêu chiếc xe đi một khu phố khác, lại từ khu phố này kêu xe kéo vào ngõ nhỏ, lại từ một cái viện rẽ trái rẽ phải tới một hội sở. Nơi này không phải khu Nhạn Hồi, mà là một hội sở bí mật Diệp gia mở trong thành, hai tháng trước mới vừa chuẩn bị tốt, còn chưa khai trương.

Giám đốc thấy tới người là Diệp Hoan, thực cơ linh mà đưa Diệp Hoan vào mật thất phía sau, lập tức gọi điện thoại báo tin cho Diệp gia. Kết quả hắn mới vừa ngồi xuống mười lăm phút, liền nghe được ngoài phòng một trận ầm ĩ. Cố Hoành Xuyên thế nhưng còn đến hội sở trước Diệp Cẩn Chi một bước.

Ngoài mật thất giám đốc liên thanh cùng Cố Hoành Xuyên chu toàn nói không biết một ai như Diệp Hoan. Diệp Hoan chỉ có thể an ủi chính mình, hội sở có mười mấy cơ quan, Cố Hoành Xuyên không có khả năng tìm một cái là thấy.

Không như mong muốn, không quá nửa phút, ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào mật thất, nam nhân kia cõng quang xem hắn, trên mặt cũng không thấy tức giận, vươn tay kéo hắn vào trong bóng đêm thâm trầm.

Bọn họ lại về căn phòng nhốt hắn ban đầu. Diệp Hoan hoàn toàn không dám chọc giận Cố Hoành Xuyên, thân thể cứng đờ tùy ý Cố Hoành Xuyên sửa sang lại quần áo bị lộng loạn. Hắn thật sự không nghĩ ra, giọng run rẩy hỏi Cố Hoành Xuyên như thế nào tìm được hắn.

Cố Hoành Xuyên cười một tiếng, đối hắn chạy trốn vừa không kinh ngạc cũng không động giận. Ngồi lên giường ôm Diệp Hoan vào ngực, ngữ khí không chút để ý giống như cũ.

“Tội gì đâu, phí đại khí lực lăn lộn như vậy. Còn phải để ca ca buông công tác tới đón em. Ngoan mới mấy ngày liền không nghe lời.” Gã dùng tay nhéo nhéo khuyên tai Diệp Hoan, tiếp tục nói, “Dị năng của ta, kêu ‘ Trời ban ’.”

Tên này đủ không biết xấu hổ, Cố Hoành Xuyên sao có thể hoành hành ngang ngược đến nông nỗi này? Diệp Hoan một trận đau đầu.

Hắn lại thấy Cố Hoành Xuyên lấy ra một bộ bài poker, đột nhiên muốn chơi rút quỷ bài với Diệp Hoan.

“Nếu ta muốn lấy quỷ bài...” Cố Hoành Xuyên nhìn chằm chằm bài poker, duỗi tay chuẩn xác đem quỷ bài trong tay Diệp Hoan rút ra.

“Nếu ta nói ta muốn đầu tư.” Gã lại cầm mấy phần tư liệu lại, không lật mặt trên. Gã chỉ nhìn trong chốc lát, duỗi tay lật một phần văn kiện lại, đúng là tư liệu về miếng đất hai năm trước động thổ hiện giờ đã lên mấy lần.

Diệp Hoan xem đến mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng ẩn ẩn có đáp án.

“Dị năng Alpha đối Omega có độ xứng đôi trăm phần trăm phát huy tối đa.” Gã cắn lỗ tai Diệp Hoan, trong thanh âm mang theo ý vị mưa gió sắp tới, “Chỉ cần ta muốn tìm em, em từ cái cửa này đi ra ngoài, chuyển mấy vòng, ngồi chiếc xe nào, đến cửa hàng nhà nào, ta đều có thể tính ra. Như thế nào? Còn muốn chạy sao?”