Chương 12: Cha mẹ ( cốt truyện )

Khó trách… Khó trách Cố Hoành Xuyên tự tin như thế, quả thực chính là ông trời đùa giỡn với Diệp Hoan, muốn đẩy Diệp Hoan vào tử lộ.

Diệp Hoan đầu càng đau thêm, hậu tri hậu giác phát hiện Cố Hoành Xuyên đang phóng thích tin tức tố.

“Không! Không cần!” Diệp Hoan liều mạng giãy giụa, sợ gã muốn bức mình vào kỳ động dục.

“Đừng nhúc nhích! Quần áo vừa mới sửa lại rối loạn.” Cố Hoành Xuyên một phen kéo hắn lên, “Không phải em muốn về nhà? Ta cũng bồi em chơi đủ rồi. Hôm nay động tĩnh quá lớn, ta trực tiếp mời Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân đến đây, chúng ta giáp mặt nói chuyện. Tới, vui vẻ lên, nhìn thấy ba mẹ sao có thể có sắc mặt này.”

Hắn chết lặng bị Cố Hoành Xuyên dắt xuống lầu, Diệp phụ Diệp mẫu ngồi ở phòng tiếp khách vừa nghe thấy động tĩnh lập tức đứng lên.

Khâu Nguyệt vừa thấy tay nhi tử bị Cố Hoành Xuyên lôi kéo, lập tức hỏng mất xông lên kéo bọn họ ra, khóc kêu lên: “Hoan Nhi đừng sợ, đi với mẹ, ba mẹ sẽ đưa con đi ngay. Cố Hoành Xuyên làm cái gì chúng ta đều không sợ, chỉ cần con sống tốt…”

Diệp Hoan bị bộ dạng mẫu thân dọa sợ. Mẫu thân ngày thường nhàn tĩnh ôn nhu sao có thể bị bức thành cái dạng này? Hắn ôm lấy mẫu thân, vuốt ve lưng nàng trấn an, nhất nhất nói với mẫu thân hắn không có việc gì, làm mẫu thân không cần phải sợ. Cố Hoành Xuyên đứng một bên tựa hồ không thích bọn họ khóc lóc như vậy, xoay người ngồi vào sau bình phong ở phòng tiếp khách.

“Ba ba, rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Diệp Hoan lôi kéo mẫu thân ngồi lại trên sô pha, mở miệng dò hỏi phụ thân sắc mặt âm trầm.

“Chúng ta thực mau liền điều tra ra con bị Cố Hoành Xuyên… Bị gã nhốt lại, chúng ta phái mấy đợt người muốn cứu con, nhưng con ngay từ đầu tựa hồ bị gã khóa ở trong tùy thân không gian, chúng ta căn bản không thể nào xuống tay. Nhưng sau lại nghe Trương Bằng sư phó nói, tựa hồ tinh thần của con cũng không tệ lắm. Một tuần trước lại nghe được con và Cố Hoành Xuyên đi dạo phố, chúng ta cũng chỉ có thể áp xuống lo lắng, tính toán tìm kiếm cơ hội cứu con. Nhưng không nghĩ tới… " Diệp phụ hung hăng vỗ bàn một cái,” Không nghĩ tới hỗn trướng đồ vật này không biết từ đâu biết được tin mẫu thân con uống thuốc, thế nhưng chặt đứt nguồn dược của mẫu thân con. Ngay từ đầu chỉ là một hai loại nguyên liệu, sau lại càng ngày càng nhiều, căn bản không thể làm ra thuốc. Bên ngoài tin đồn nhảm nhí càng ngày càng khó nghe, mẫu thân con ưu tư thành tật, liền phát bệnh. Hiện nay chỉ có thể dùng một loại dược vật thay thế để chống đỡ. “

Tâm Diệp Hoan hoàn toàn rơi vào đáy cốc. Bệnh của Diệp mẫu kỳ thật không nghiêm trọng. Chỉ là lúc trước vất vả lâu ngày thành tật, có tật xấu đau đầu vào đêm, chỉ cần điều chỉnh tốt tâm thái, hơn nữa phối hợp dược vật thì không phải vấn đề lớn. Nhưng bệnh của Diệp mẫu trên phần lớn có quan hệ với tin tức tố. Nói đến chứng bệnh hỗn loạn tin tức tố, thường thường chỉ có thể sử dụng thuốc làm riêng, ngừng thuốc thân thể có lẽ không có việc gì, nhưng áp lực tinh thần lại sẽ gia tăng vài lần. Cố Hoành Xuyên tiệt nguồn dược chính là lấy sức khỏe mẫu thân ra uy hϊếp hắn.

Diệp Cẩn Chi và Khâu Nguyệt nói với Diệp Hoan, bọn họ hôm nay chính là quyết tâm tới muốn đón Diệp Hoan đi. Bệnh Khâu Nguyệt cũng không trí mạng, chỉ cần Diệp Hoan đi cùng bọn họ , bọn họ nhất định có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.

Nhưng mà Diệp Hoan lại không dám đáp ứng. Dị năng của Cố Hoành Xuyên quá đáng sợ, hắn không dám lấy toàn bộ Diệp gia đi đánh cuộc. Thế là hắn nhẫn tâm cự tuyệt cha mẹ, bảo phụ thân đưa mẫu thân về hảo hảo chiếu cố. Khâu Nguyệt thấy hắn cự tuyệt, lại khống chế không được mà rơi lệ đầy mặt:

“Hoan Nhi, con không phải sợ. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì đều không phải con sai, ba ba mụ mụ không trách con. Con về cùng chúng ta, con không cần sợ gã!"

“Mụ mụ, mụ mụ, không có việc gì mụ mụ." Diệp Hoan vội vàng dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt mẫu thân, bài trừ gương mặt tươi cười dỗ dành,” Thật sự, Cố Hoành Xuyên ngài ấy chỉ là thích con. Hắn đối xử với con thực tốt. Mẹ biết Alpha đều không có biện pháp với con mà. Mẹ không cần lo lắng. Hắn mới đầu chính là giận con không chịu kết giao với hắn mới giam con lại, mẹ xem hiện tại không phải con ra rồi sao? “

“Mụ mụ, hắn không thể làm gì con đâu. Rốt cuộc…” Diệp Hoan thanh âm nghẹn ngào, như là làm quyết định quan trọng nào đó, “Rốt cuộc hắn là Alpha của con.”

Diệp phụ Diệp mẫu bị cả kinh nói không ra lời. Tin tưc tố của Diệp Hoan quá mức mẫn cảm, nếu là mạnh mẽ bị tách khỏi Alpha đã đánh dấu vĩnh cửu, tin tức tố có khả năng sẽ khống chế không được phản phệ, trực tiếp đem Diệp Hoan bức điên.

Sau khi khuyên được phụ thân mẫu thân rời đi, Diệp Hoan đi đến sau bình phong tìm thấy Cố Hoành Xuyên đang hút thuốc. Tức giận ở trong ngực va chạm, Diệp Hoan cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn liền ném qua. Bình phong pha lê phía sau Cố Hoành Xuyên đập vỡ, mảnh nhỏ vẩy ra tổn thương mặt gã. Máu trên mặt Cố Hoành Xuyên chảy xuống bị gã không thèm để ý lau đi.

“Nói lại lần nữa.” Cố Hoành Xuyên đứng lên đem Diệp Hoan ôm vào trong ngực.

“Nói cái gì?” Diệp Hoan tức giận đến toàn thân phát run, lại không dám ở trên địa bàn của gã quá mức lỗ mãng.

“Nói ta thích em, ta đối với em rất tốt, ta là Alpha của em.” Cố Hoành Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giống như hống một đứa nhỏ đang cáu kỉnh.

“Cố thiếu hà tất lừa mình dối người. Nếu ta nói ta thích ngươi, đối tốt với ngươi, thậm chí để ngươi thượng ta, đều bất quá là gặp dịp thì chơi thì thế nào? Cố thiếu còn muốn diễn với ta cả đời sao?”