Chương 10: Động tình ( hạ ) ( cốt truyện )

Diệp Hoan vốn tưởng gã sẽ dùng dị năng đưa mình tới nơi nào đó, lại phát hiện Cố Hoành Xuyên là thật sự muốn dẫn hắn ngồi xe du lịch.

Tài xế thả hai người chỗ giao lộ Hoài Dương, nơi này là khu phố náo nhiệt phồn hoa nhất K thị.

“Chúng ta đi quán Kinh Trập nghe diễn, trên đường quá đông người, ta mang em đi qua, em đừng động tâm tư khác.”

Diệp Hoan gật đầu đi theo gã, dọc đường đều cụp mi rũ mắt tận lực ngụy trang mình thành một khuê tú tầm thường. Vốn dĩ nói muốn mang khăn che mặt, nhưng Cố thiếu đang nơi đầu sóng ngọn gió có một người bịt mặt đi theo bên cạnh, ngược lại càng khiến người khác tò mò, để tự nhiên chút thì tốt hơn.

Đi ngang qua một cửa tiệm quạt Diệp Hoan dừng chân lại. Hắn bình thường thích thưởng thức quạt, hiện giờ thấy một cửa tiệm mới mở không khỏi muốn vào xem. Cố Hoành Xuyên cũng không ngăn cản hắn, theo hắn đi vào.

Diệp Hoan thấy cửa hàng này phẩm chất không tồi, giá cũng không hỏi liền chọn vài cái. Chưởng quầy nhìn qua liền biết gặp khách quý, nhanh chân tự mình tới tiếp đón.

“Phu nhân muốn chọn quạt cho lão gia? Cửa hàng của tôi quạt cho nam cho nữ đều có, phu nhân muốn kiểu dáng nào?”

Hắn tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại dùng búi tóc phụ nhân thường sơ, bị chưởng quầy hiểu lầm thành phu thê tân hôn. Cố Hoành Xuyên tâm tình rất tốt, móc tiền ra bảo chưởng quầy gói hết quạt lại, chính mình cầm một cái trong tay lại hỏi Diệp Hoan:

“Phu nhân còn muốn nữa không?” Làm đủ bộ dạng trượng phu ôn nhu.

Diệp Hoan bị hắn tao đến trợn trắng mắt, ở bên ngoài lại không thể dỗi trở về, hoãn một hơi mới hỏi lão bản: “Có bạch phiến không?”

“Có có có, viết liền làm liền, không đến một khắc liền có thể lấy. Phu nhân có muốn chỉ định tay bút họa sư của bổn tiệm?”

“Không cần, ta tự mình viết. Ngươi ngoảnh đi, không được xem.” Diệp Hoan nhẹ giọng mệnh lệnh với nam nhân bên cạnh, một bộ thẹn thùng của tân hôn phụ nhân.

“Được, không xem.”

Cố Hoành Xuyên cũng vui vẻ bồi hắn chơi, xoay người sang chỗ khác, sau một lát nghe được phía sau chưởng quầy tán thưởng Diệp Hoan vẽ đẹp xuất chúng, có vũ phượng du long chi khí.

“Viết cái gì?”

Gã quay lại ôm eo hắn, nương danh nghĩa phu thê không hề cố kỵ ăn đậu hủ. Đợi nửa khắc chưởng quầy liền đem cây quạt đã làm tốt đưa tới.

“Đây, thỉnh phu quân vui lòng nhận cho.”

Diệp Hoan đem cây quạt bỏ vào tay Cố Hoành Xuyên, giống như thật sự thẹn thùng bước nhanh ra khỏi cửa, lại dừng trước cửa tiệm chờ gã.

Cố Hoành Xuyên mở cây quạt, thấy chữ viết tiêu sái trên quạt, viết chính là: “Hoành xuyên sinh hoan”.

Cố Hoành Xuyên hôm nay tâm tình thật sự rất tốt, hiếm khi có người có thể cho gã nhiều kinh hỉ như vậy, Diệp Hoan nhưng thật ra một câu một cái chuẩn.

Gã ôm lấy Diệp Hoan tiếp tục tiến về phía trước , Diệp Hoan cúi đầu tránh ở trong lòng ngực gã trợn trắng mắt. Hắn nghĩ vì khiến Cố Hoành Xuyên mềm lòng với mình, hắn cũng coi như là dùng ra thủ đoạn cả người, ngày càng không biết xấu hổ.

Kết quả mới vừa đi hai bước, lại đυ.ng phải người quen Cố Hoành Xuyên Người tới cao lớn vạm vỡ, nói chuyện thô thanh thô khí, thấy Cố Hoành Xuyên liền trực tiếp xông tới chào hỏi.

“Chào Cố lão bản, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được ngài. Hôm nay là đi nơi nào tiêu khiển a?”

“Tùy tiện đi dạo.” Cố Hoành Xuyên không mặn không nhạt khách sáo với người đối diện. Đối diện lại là người không có mắt, thấy Cố Hoành Xuyên ôm ấp mỹ nhân, nhớ tới tin đồn hương diễm gần đây, nhìn chằm chằm Diệp Hoan mở miệng trêu đùa.

“Người Cố lão bản hôm nay mang tới quả thật là dáng người yểu điệu, làm người vừa gặp đã thương a.”

Bị người khác vô lễ đánh giá, Diệp Hoan trong lòng không vui, dùng khăn tay làm bộ lau mồ hôi che mặt.

“Phan lão bản khách khí. Cửa hàng Phan gia gần đây ra mấy phê hóa cũng không đạt tiêu chuẩn, Phan lão bản không ở trong xưởng vội sinh ý, còn rảnh tới Hoài Dương lộ, Cố mỗ khả năng muốn suy xét lại việc gia hạn hợp đồng với Phan lão bản.” Cố Hoành Xuyên không tốt tính như trước, lời nói tôi độc liền đã mở miệng.

“Ai nha, đường đột đường đột, việc trong xưởng dàn xếp ổn thỏa tôi mới dám tới thả lỏng, Cố lão bản ngài chậm rãi chơi, ta đây cáo từ, ngài đừng trách móc.” Đối diện liên tục xua tay, giống như trốn rời đi.

Lúc sau trên đường Cố Hoành Xuyên vẫn luôn lạnh mặt, Diệp Hoan trong lòng thầm kêu không ổn. Thật vất vả mới hống người tốt đảo mắt lại bị đắc tội, tái ngộ đến hai ba cái không có mắt như vậy, Cố Hoành Xuyên phỏng chừng không bao giờ lại dẫn hắn ra.

Hai người đều là vẻ mặt ngưng trọng vào Kinh Trập quán, ngồi ở gian ghế lô cách sân khấu tương đối gần. Ngoài cửa sổ truyền đến giộng hát của con hát, xướng chính là Đỗ Lệ Nương du viên kinh mộng.

Diệp Hoan còn chưa nghĩa ra hống thế nào liền nhìn thấy Cố Hoành Xuyên bắt đầu dùng cây quạt hắn đưa múa theo giọng hát, sâu kín nhìn hắn, theo tiếng ê ê a a hồ cầm, mở miệng xướng một câu:

“Không đề phòng trầm ngư lạc nhạn điểu kinh tiếng động lớn, tắc sợ xấu hổ hóa bế nguyệt hoa sầu run.”

Giọng gã trầm thấp êm tai, không biết xướng chính là tâm cảnh của chính mình, hay là đang nói Diệp Hoan trêu hoa ghẹo nguyệt, đồ tăng phiền não.

Diệp Hoan trong lòng đột nhiên có chủ ý, nhặt viên đậu phộng ném vào ngực Cố Hoành Xuyên.

“Du viên kinh mộng này cũng không phải là chuyện xưa của hai chúng ta, không bằng Cố thiếu vì ta xướng lại 《 Trường Sinh Điện 》 đi.”

Đó là chuyện xưa hoàng đế cùng quý phi ngợp trong vàng son, vì ái một đời quấn quýt si mê.

Cố Hoành Xuyên đáp ứng. Gã xuống dưới, bỏ số tiền lớn muốn Kinh Trập quán sửa lại buổi diễn. Trên đài quả nhiên cùng minh hoàng cầm tay tương xem, kể rõ tình ý kéo dài.

Diệp Hoan dựa đầu vào khung cửa sổ chậm rãi nghe, cuối cùng cũng chờ đến đoạn mình muốn xướng. Hắn đặt tay lên mu bàn tay Cố Hoành Xuyên, bảo Cố Hoành Xuyên nghe:

“Ngươi nghe, tên của ta muốn tới.”

Trên đài con hát hai mắt đẫm lệ, rõ ràng chính xác bộc bạch nội tâm: “Than sinh thời, oan cùng nghiệp. Mới nhắc tới, thanh trước nuốt. Đơn tắc vì một chút tình căn, loại ra kia hoan mầm ái diệp.”

Đơn tắc vì một chút tình căn, loại ra kia hoan mầm ái diệp.

Cố Hoành Xuyên rốt cuộc kìm nén không được, nắm ngược lấy tay Diệp Hoan đem hắn kéo vào ngực mình, giơ tay đem cửa sổ đóng lại.

Ba phần thiệt tình liền ba phần thiệt tình đi, quản hắn là thật là giả, vở diễn này, gã Cố Hoành Xuyên muốn cùng Diệp Hoan diễn cả đời.