Chương 7: Thất tình

Mạc Thần Chi ôm lấy cô, nhỏ giọng thủ thỉ: “Chị đừng giận mẹ nhé.”

Mạc Từ Yên bật cười, nhìn Mạc Thần Chi: “Em nghĩ chị là người nhỏ nhen vậy sao?”

Mạc Thần Chi cười cười, lắc đầu.

Cho dù là vậy, nhưng chứng kiến những hành động vừa rồi của mẹ, đến cô còn thấy khó chịu, huống hồ là người trong cuộc như Mạc Từ Yên.

Cô không hiểu tại sao mẹ lại đối xử bất công với chị mình như vậy. Có lẽ đó cũng là lý do mà Mạc Từ Yên không muốn về nhà.

Xem ra việc rủ Mạc Từ Yên về nhà chỉ khiến chị ấy khó chịu hơn mà thôi.

[…]

Sáng hôm sau, mới sáng sớm, Mạc Từ Yên đã chuẩn bị đồ đạc để rời đi. Mạc Thần Chi vẫn còn ngủ, cô không đánh thức con bé dậy.

Dư Chấn Hoa thấy vậy, có chút hả hê nhưng vẫn cất giọng hỏi han: “Con đi sớm vậy sao? Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”

Mạc Từ Yên ôn hoà đáp lại: “Con ở lại chỉ làm phiền dì. Hơn nữa con cũng có việc nên phải đi.”

Trả lời gì chứ? Đây rõ ràng là một câu châm biếm.

Dư Chấn Hoa bực mình không nói nên lời, chỉ biết trơ mắt nhìn quản gia Ngô tiễn cô ra ngoài.

“Cô sẽ còn quay lại chứ?” Quản gia Ngô luyến tiếc hỏi.

“Cháu nhất định sẽ về, hứa với dì đấy.” Mạc Từ Yên đáp lại rồi rời đi.

Tâm trạng cô bây giờ tệ vô cùng. Tiếp xúc với gia đình nhà kia chỉ khiến cô thêm đau đầu.

Về tới căn phòng nhỏ quen thuộc, Mạc Từ Yên thở dài một hơi rồi nằm oạp xuống giường. Cơ thể cô quá mệt mỏi rồi.

Cô lại lôi điện thoại ra xem lịch.

Nhanh thật, chỉ vài ngày nữa là hết tháng, là cô cũng phải chào tạm biệt căn phòng nhỏ này rồi.

Cũng khá tiếc, nhưng rồi cô cũng không dư sức để bận tâm.

Cả đêm lạ giường khiến cô mất ngủ. Vừa ngả lưng xuống chiếc giường thân thuộc, cô không nghĩ ngợi gì mà đánh một giấc thật say.

[…]

Vài ngày sau, đúng ngày cuối cùng của tháng, Mạc Từ Yên thu dọn đồ đạc dọn ra khỏi phòng.

Đồ đạc của cô không nhiều, nhưng một số nội thất cô sắm sửa thì khá cồng kềnh. Mặc dù vẫn còn túng thiếu nhưng cô cũng phải rứt ruột thuê một xe vận chuyển để đưa đống đồ đó về nhà mới.

Tô Nại Lam chứng kiến mà xót xa. Bà nhớ cô ghê lắm.

Mạc Từ Yên vẫn ân cần dặn bà: “Mặc dù cháu không ở đây nữa, nhưng nếu bác có chuyện gì cứ gọi cho cháu. Nhà mới của cháu không xa lắm đâu.”

Tô Nại Lam bật cười: “Cảm ơn cháu nhé, Yên Yên.”

[…]

Khu chung cư Mãn Nhạc cách trung tâm thành phố chưa tới 3 km, khá là sầm uẩt. Mặc dù chi phí ăn uống hay các nhu cầu khác sẽ có đắt đỏ hơn một chút so với chỗ ở cũ nhưng điều đó đối với Mạc Từ Yên lại không quá đáng lo. Cô không quá ăn diện, ăn uống thì cô cũng có thể ghé qua khu Tôn Hạ để mua sắm.

Ngày cô chuyển phòng, chủ phòng cũng tới hỗ trợ cô. Việc giấy tờ khá rối rắm nên trước đó cô đã phải tới sớm hơn một ngày để hoàn tất hồ sơ mà chuyển nhượng phòng.

Bước vào căn phòng mới, Mạc Từ Yên cảm giác như mình cũng mới bước sang trang mới.

Ngay sau đó là cả hai buổi sáng và chiều Mạc Từ Yên chỉ dùng để dọn dẹp căn phòng.

Dù gì cũng là nơi để nghỉ ngơi, cô không thể trơ mắt nhìn nó chỉ đơn giản là một “căn phòng” được.

Điền Nhan Nhan tối muộn mới tăng ca. Được dịp đổi nhà mới, cô rủ cô nàng đi ăn một bữa.

Thế mà tâm trạng Điền Nhan Nhan hôm nay khá tệ. Mạc Từ Yên hỏi ra mới biết là cô nàng vừa bị thất tình.

Không hiểu nguyên do là gì. Cô chỉ biết là Điền Nhan Nhan bị gã người yêu đồϊ ҍạϊ “cắm một cặp sừng” dài ngoằng trên đầu.

Không đi ăn nữa, Mạc Từ Yên đưa Điền Nhan Nhan đi uống rượu giải sầu.

Thường ngày Điền Nhan Nhan vô tư, trẻ con như thế nhưng hoá ra lại là một thần cồn.

Mạc Từ Yên ngồi đối diện Điền Nhan Nhan, nhìn cô uống hết chai này đến chai khác. Cô gọi thêm rượu nhiều đến mức chủ quán cũng phải trố mắt lên kinh ngạc.

Đến một lúc, Mạc Từ Yên không yên tâm nổi nữa mà phải giật lấy chai rượu trong tay Điền Nhan Nhan: “Uống đủ rồi đấy.”

Mạc Từ Yên thở dài một hơi: “Chỉ vì một tên đàn ông mà em lại phải bày ra bộ dạng này. Có đáng không?”

Điền Nhan Nhan cũng trầm mặc hẳn. Cô bị Mạc Từ Yên giật lấy chai rượu, không còn gì để uống, cô lại gục mặt xuống bàn khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:

“Đàn ông con trai trên đời này chỉ toàn là những tên chết tiệt. Tôi hận anh. Tôi cũng đâu đến mức nào đâu chứ. Tôi cũng…đầy đặn lắm mà.”

Mạc Từ Yên nghe được những câu này, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô chỉ hối hận vì không kịp lôi điện thoại ra thu âm lại khoảnh khắc vừa rồi.

Điền Nhan Nhan nếu được nghe lại giọng của bản thân lúc đó chắc chắn sẽ phải tự tìm hố mà chui xuống.

Điền Nhan Nhan thật sự đã say. Cô nàng đập mạnh xuống bàn kêu một tiếng rõ to, sau đó thì hét lên: “Đàn ông là một lũ đồϊ ҍạϊ .”

Mạc Từ Yên: “…”

Bây giờ cô mới nhận ra, bao nhiêu ánh mắt trong quán đều đang chĩa thẳng về phía hai người bọn cô.

Câu nói của Điền Nhan Nhan hình như đã gây sự chú ý thêm rồi.

Cô vội vàng đứng dậy, chạy sang đỡ Điền Nhan Nhan, đưa cô về nhà. Để cô nàng ở đây thêm phút nào nữa thì thế nào cũng sẽ làm loạn.

“Chủ quán, tính tiền.” Mạc Từ Yên khổ sở đỡ lấy Điền Nhan Nhan, vừa gọi chủ quán ở bên trong.

Điền Nhan Nhan vốn không nặng. Nhưng ngặt nỗi uống rượu vào, cả người cô nàng cứ lảo đảo, Mạc Từ Yên có khoẻ đến mức nào cũng phải khổ sở một phen.

Vác Điền Nhan Nhan đi được vài bước, phía sau cô lại xuất hiện tiếng bước chân. Ngay giây sau thì có một bàn tay đặt lên vai cô.