Phòng nhân sự trả lời một cách cứng nhắc: "Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không thể tiết lộ."
"Nếu như tôi không đi thì sao?" Cô bình tĩnh xem xét, bây giờ cô rất nghèo, mắt thường cũng có thể nhìn ra sự nghèo khổ của cô, nếu như rời khỏi ký túc xá cô còn phải tìm nhà rồi còn phải trả tiền thuê nữa.
Tài khoản của cô chỉ có vài nghìn tệ, có khi đến tiền cọc để thuê phòng cũng không đủ đấy chứ.
"Chúng tôi sẽ tự động dọn dẹp ký túc xá đồng thời báo cảnh sát."
Úc Thược Thược: "..."
Cô do dự trong giây lát, "Tôi sẽ chuyển đi."
Những gì Phan Kiệt nói là một phần của sự thật, phần sự thật này dù cô có lấy quan hệ ra cũng không thể phủ nhận được.
Nguyên chủ đã từng bán thông tin của công ty.
Nhưng thế cũng có nghĩa là chính cô đã từng bán thông tin của công ty rồi.
Việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, tất cả là tùy thuộc vào công ty, dù sao thì việc cô bán thông tin là trước khi gia nhập công ty, còn sau khi gia nhập cô luôn giữ gìn đạo đức nghề nghiệp mà.
Nhưng chuyện này mà làm rùm beng lên với Phan Kiệt thì cũng không tốt.
Phan Kiệt người này thích lạm dụng quyền hành để trục lợi riêng, hơn nữa hình như còn từng xảy ra chuyện với nguyên chủ. Thông qua việc này có thể thấy Phan Kiệt là người hẹp hòi hay ghi thù.
Điểm yếu của cô, chắc hẳn là do Lâm Lâm chủ động dâng cho Phan Kiệt.
Sau khi biết được, Phan Kiệt đã lập tức đuổi cô đi, chắc hẳn còn bắt đầu làm thủ tục đuổi việc, chỉ là thủ tục vẫn chưa đến tay cấp trên.
Rất tốt.
Cô nhướng mày, cô sẽ đợi đến khi thủ tục được trình lên cấp trên, bây giờ thì cứ dọn ra khỏi đây trước đã, sớm muốn gì cô cũng sẽ tính hết đống phi chí này cho Phan Kiệt.
Cô đứng dậy quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Ký túc xá công ty không quá phân biệt nam nữ, trợ lý thì một người một phòng, nghệ sĩ thì một phòng ngủ một phòng khách.
Cô cầm lấy chìa khóa trở về ký túc xá, không ngoài dự kiến đã nhìn thấy Phan Kiệt ở cửa thang máy.
Phan Kiệt có một cái bụng bia rất to, dường như còn mập hơn so với trong hình, mặt toàn nọng mỡ, đầu trọc lóc, nhìn mà khiến người ta buồn nôn.
Phan Thiết nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ác ý: "Nếu như bây giờ cô cầu xin tôi và thực hiện việc mà cô đã đồng ý với tôi trước kia thì tôi có thể cân nhắc không đuổi cổ cô đi nữa, nghe nói gần đây cô rất nghèo, rời khỏi đây thì sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi."
"Ông lo nhiều rồi." Cô lạnh nhạt nói, "Có lẽ ông nên lo cho bản thân mình đi thì hơn."
"Lo cho tôi?" Phan Kiệt cười lạnh: "Cô lấy tư cách gì mà bảo tôi lo cho bản thân, chẳng lẽ cô vẫn còn nghĩ rằng ngày mai sẽ có cấp trên đến bảo vệ cô à? Cô đừng nằm mơ nữa, những quyết định mà chúng tôi đưa ra, trừ khi thật sự không phù hợp với ý của cấp trên nếu không thì họ sẽ không đến cản trở chúng tôi đâu, cô dựa vào cái gì mà nghĩ sẽ có cấp trên đến bảo vệ cô chứ."
Úc Thược Thược liếc mắt nhìn Phan Kiệt, kéo dài giọng: "Nói xem, ông còn nhớ thỏa thuận đó chứ?"
Phan Kiệt nở nụ cười da^ʍ tà rồi ghé sát tai cô, thấp giọng nói: "Lúc đầu cô hứa sẽ hầu hạ tôi như thế nào, tôi đều nhớ hết."
Cô mặt lạnh nhạt nhìn Phan Kiệt, chế nhạo: "Ông cứ hưởng thụ hết hôm nay đi, ngày mai nhớ đem theo tiền trả tiền phòng cho tôi đấy, hôm nay tôi muốn ở phòng tổng thống khách sạn năm sao."
Phan Kiệt dáng vẻ ngớ ngẩn nhìn cô: "Úc Thược Thược, cô quả nhiên vừa ngu xuẩn vừa ngạo mạn, đến bây giờ còn ngông cuồng nghĩ có thể thoát khỏi tay tôi sao? Hừ, nói thật cho cô biết, từ ngày cô quyết định vi phạm lời hứa thì cô coi như tiêu đời rồi."
"Ồ, vậy thì tiêu đời đi." Cô dương như không hề để tâm, không muốn có bất cứ liên quan gì với Phan Kiệt nữa, lạnh nhạt nói: "Một tên đàn ông hói với cái bụng bia khổng lồ như thế kia, ông vẫn nên tự quan tâm đến bản thân mình trước đi."
"Cô!" Phan Kiệt Trợn mắt nhìn cô, nhưng sau đó lại nở nụ cười vừa nham hiểm vừa hả hê: "Cô cũng bớt lảm nhảm đi, cô có biết không, tổng tài của chúng tôi ghét cô đến tột cùng đấy."
Úc Thược Thược không thèm đếm xỉa đến Phan Kiệt nữa, trực tiếp mở cửa đi vào phòng mình.
Phan Kiệt đứng ở cửa thang máy, tức đến thở hổn hển, nhưng ông ta vẫn là không đi theo cô mà quay người rời đi, quyết định đánh thêm một mục nữa vào danh sách tội trạng của Úc Thược Thược.
Vũ Văn ghét cô?
Thật sự nhìn không ra đấy, Úc Thược Thược nghĩa bụng.
Chắc là do Phan Kiết lớn tuổi, mắt mờ rồi.
Úc Thược Thược vào phòng thu dọn hành lý, lúc kéo vali ra ngoài thì Phan Kiệt đã đi từ lâu, cô kéo hành lý xuống lầu, nghĩ sẽ tìm một cái khách sạn nào đó ở trước, đang tìm kiếm khách sạn thì nhận được điện thoại của Vũ Văn.
Trong đầu cô hình như nghĩ ra việc gì đó-
Vũ Văn nói hôm nay muốn đến đón cô.
"Cô ở đâu?"
Cô nhìn thời gian, phát hiện vậy mà đã đến thời gian hẹn với anh rồi, khóe miệng cô giật giật, cảm thấy tình hình hiện tại của mình rất xấu hổ.
Hai bọn họ vừa mới ký hợp đồng nam nữ, đây là lần đầu tiên anh đến đón cô tan làm cô đã kéo theo hành lý, rất dễ đem lại cho người ta cảm giác là cô muốn ỷ lại anh.
Cô hơi ngập ngừng nói: "Hôm nay tôi có chút việc."
"Tăng ca?" Vũ Văn bình thản hỏi.
Cô lập tức trả lời: "Ừm, đúng vậy."
"Ừm, vậy tôi lên trên tìm cô."
Úc Thược Thược: "..."
Trời, giáo sư Vũ sao lại nhiệt tình thế chứ, hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói dối luôn.
Cô cố gắng sửa lại: "Cái đó, thật ra không phải tăng ca."
"Hử?" Giọng Vũ Văn không hề kinh ngạc, "Vậy thì là gì?"
Cô thở dài, bất lực giải thích: "Hôm nay tôi gặp chút chuyện."
Vậy là, một lát sau, Vũ Văn đỗ xe và nhìn thấy Úc Thược Thược tay cầm vali đang đứng dưới lầu ký túc xá Hoàng Vũ.
Vũ Văn trực tiếp hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cô mở lời, có chút không muốn để anh biết được những việc trước kia của mình, chỉ giải thích: "Trước đây tôi làm sai vài việc, đắc tội với người ta, nhưng mà đến ngày mai chắc sẽ ổn thôi, bây giờ tôi tìm một khách sạn ở tạm trước đã."
Vũ Văn nhìn cô.
Bây giờ là cuối hè, mặt trời lặn khá sớm, màu đỏ cam của ánh mặt trời làm nổi bật lên dáng người cao gầy của anh, anh đứng ngược sáng nên không nhìn rõ được biểu cảm khuôn mặt như thế nào, chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: "Đem hành lý lên xe đi."
Cô theo bản năng từ chối: "Không cần đâu."
Đem vali đặt lên xe anh, theo như phần sau của kịch bản thì là anh đem hành lý của cô về nhà mình, từ đó bắt đầu chung sống.
Vào dễ ra khó.
Rất có khả năng sẽ gạo nấu thành cơm, trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy, hòng thoát khỏi cạm bẫy.
Đáng tiếc, cảm bẫy không phải muốn thoát là sẽ thoát được.
Một câu nói của anh đã đánh cô trở lại thực tại, "Ba tôi là chủ tịch của Vũ Thị, việc của cô rất có thể sẽ không giấu được ông ấy, nếu như để ông ấy biết được việc này thì những cố gắng lúc trước toàn bộ coi như bỏ."
Úc Thược Thược: "..."
Nhằm bảo đảm an toàn, cô vẫn hỏi: "Ở nhà anh có tiện không, không phải ba anh sẽ thường xuyên về nhà.."
"Tôi có một căn nhà ở trong thành phố, không thường xuyên lui tới nhà cũ."
Vũ Văn mở cốp sau xe, thay cô đem hành lý lên rồi trực tiếp nói: "Lên xe."
Lần này cô thành thật mà lên xe, sau khi lên xe cô vẫn cảm thấy cần phải giải thích rõ: "Hôm nay là do xảy ra một số chuyện khiến tôi phải rời khỏi ký túc xá chứ tôi không có ý nghĩ muốn đến nhà anh ở đâu, anh đừng có hiểu lầm đấy."
"Ừm, tôi không có hiểu lầm." Anh cài dây an toàn, chân giẫm ga, trực tiếp lái xe về nhà.
Đợi lúc dừng đèn đỏ, Vũ Văn bình tĩnh nói: "Cô rất kháng cự tôi, cũng rất sợ tôi, trước mắt chắc chắn sẽ không chủ động đến gần tôi."
Úc Thược Thược: "..."
Tâm tư và bí mật nhỏ của cô, xem ra sớm đã bị anh vạch trần rồi.