Chương 35: Đưa đồ

"Cũng không phải thế..." Cô giải thích một cách khó khăn.

Vũ Văn lạnh nhạt nói: "Trước đây thì không phải, nhưng từ sau cái đêm ở khách sạn đó thì phải."

Bởi vì căn gốc đã thay đổi rồi.

Cô sờ sờ mũi ngại ngùng, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện lại thì vẫn nói: "Cảm ơn anh."

Vũ Văn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lái xe đưa cô đến căn nhà ở trung tâm thành phố.

Không thể phủ nhận là có tiền thật tốt.

Vũ Văn có một căn nhà nhỏ hai tầng nằm ở trung tâm thành phố bên cạnh giải trí Hoàng Vũ, đứng trên tầng cao nhất của căn nhà nhìn xuống có thể thấy được quang cảnh về đêm của toàn thành phố.

Trong nhà anh rất trống trải và yên tĩnh, các vật dụng được bày trí trong nhà đều mang một màu đen lạnh lẽo, hoàn toàn không có cảm giác có người sống ở đây.

Bước vào nhà, Vũ Văn chỉ vào căn phòng ở tầng một nói: "Tầng một có hai phòng cho khách, cô tùy ý chọn một phòng đi."

Cô chọn bừa một căn phòng rồi đem hành lý vào trong, cô chưa vội sắp xếp đồ đạc mà bước ra ngoài trước.

Khi cô bước ra khỏi phòng, Vũ Văn đang ngồi ở sofa cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt mơ hồ không rõ.

Cô nghĩ một lát rồi ngồi vào ghế đối diện anh, ngồi một cách nghiêm chỉnh, đặt tay lên đầu gối rồi thành thật nói: "Tôi, trước đây tôi luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt nên đã làm sai một vài việc, tuổi trẻ bồng bột mà, nhưng bây giờ cách nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều rồi."

Vũ Văn không hỏi cô trước đây nghĩ gì mà chỉ hỏi: "Vậy bây giờ cô nghĩ gì?"

Bây giờ nghĩ gì sao?

Cô nghĩ lại một đống những suy nghĩ của bản thân, mỉm cười: "Bây giờ, tôi muốn trở thành một quản lý kim bài, làm tốt công tác marketing cho nghệ sĩ của mình và thực hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Tất nhiên việc quan trọng nhất vẫn là mua nhà mua xe kiếm bội tiền, đếm tiền đến khi tay bị chuột rút thì thôi."

Được thôi, thật ra cô cảm thấy ước mơ hiện tại của bản thân thật tầm thường, nhưng đáng buồn là cô đang thật sự thiếu tiền, thích tiền, muốn kiếm tiền.

Sau khi cô nói xong, thấy anh không phản ứng gì, cô nhún vai nói: "Được rồi, rất tầm thường đúng không."

"Không liên quan đến việc tầm thường hay không." Anh nhàn nhạt nói: "Ước mơ không phân cao thấp, chỉ cần không phạm pháp mà cố gắng để thực hiện nó là được."

Cô chớp chớp mắt, mặt tốt này của Vũ Văn đúng là đáng được bảo tồn.

Vũ Văn đột nhiên đứng dậy nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Cô tự nghĩ, đã chạy đến nhà anh ở thì cũng nên làm gì đó: "Cái đó, có muốn tôi nấu cơm cho anh ăn không, ngoài ra.. Tôi ở nhà anh có cần phải trả tiền nhà không?"

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, "Trong nhà không có thức ăn, ngày mai cô đi chợ mua đi, còn tiền nhà thì cô không cần phải trả, nấu ăn cho tôi là được rồi."

Úc Thược Thược: "..."

Cô lại nghĩ đến tình cảnh Vũ Văn bảo người đến xin cơm khi còn ở đoàn phim.

Cô biết ngay mà, vị giáo sư Vũ này từ trước đến này chưa biết thế nào gọi là khách khí hay khiêm nhường cả, hình tượng của anh sớm đã sụp đổ rồi.

Đợi đã, ở đoàn phim..

Cô nhớ ra rồi, lúc đó đạo diễn có nói là Hoàng Vũ đã đầu tư vào một khoản tiền, tại sao Hoàng Vũ lại đầu tư?

Chắc không phải là vì một nghệ sĩ vừa mới ra mắt chưa hề có tên tuổi như Văn Tuấn Khanh đấy chứ.

Cô suy đoán trong lòng, nhanh chóng đuổi theo Vũ Văn lúc này đã đi đến cửa rồi hỏi: "Lúc trước khi ở đoàn làm phim, anh.. có phải là, anh đã bảo người đầu tư cho đoàn phim không?"

Vũ Văn cúi đầu nhìn cô một cái, hơn châm chọc nói: "Là vì có ai đó bảo tôi ăn không uống không, vô cùng đáng ghét."

Úc Thược Thược: "..."

Cô cảm thấy toàn thân mình cứng đờ.

Xấu hổ. Jpg

Thì ra anh đã nghe thấy hết những lời phàn nàn của cô lúc đó rồi.

Sau đó đã đập tiền vào đoàn phim khi mà cô không hề hay biết, đập tiền vào xong cũng không nói với cô, khiến cho cô hiểu nhầm đến tận bây giờ.

"Cái đó." Cô cúi đầu, vô cùng ngại ngùng nói: "Thật sự xin lỗi anh, lúc đó tôi làm cơm cho nhiều người rất vất vả mà nguyên liệu thì không có bao nhiêu."

Cô nuốt nước miếng, nói với vẻ rất hối lỗi.

Đúng là người có tiền, chỉ cần một câu là có thể đập tiền vào cho đoàn phim ngay.

Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ viển vông, nếu như cô ôm đùi anh rồi bước vào giới showbiz thì liệu cô có thể trở lên nổi tiếng không nhỉ..

Dừng dừng dừng

Cô lập tức dẹp ngay suy nghĩ trong đầu rồi đi ra ngoài cùng anh.

Vũ Văn nhìn cô, ngữ khí không thay đổi hỏi: "Cô cũng không phải chỉ hiểu nhầm mỗi việc này."

Hả, là ý gì?

Nhưng anh cũng không có ý định giải thích gì thêm, đưa cô đến nhà hàng bên cạnh ăn đồ Nhật.

Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, nhăn mặt cúp máy rồi nói với cô: "Cô ăn trước đi, tôi sẽ thanh toán hóa đơn, tôi có việc phải đi trước rồi."

Cô còn chưa kịp nói là mình có thể tự thanh toán được thì anh đã đi mất rồi, trước khi đi anh có để lại cho cô một chùm chìa khóa.

Sau đó, khi nhìn thấy số tiền hơn một nghìn tệ trên hóa đơn, cô vô cùng cảm tạ trời đất vì lúc nãy bản thân đã biết lượng sức mình mà không đòi tự thanh toán.

Sau khi ăn xong, cô nghĩ một lát rồi đến siêu thi mua ít đồ dùng cá nhân và trở về nhà. Đang dọn dẹp đồ đạc thì cô nhận được điện thoại của Vũ Văn.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đi hơi vội, có một số thứ cần thiết tôi để quên trong chiếc cặp ở sô pha, cô có thể giúp tôi đem đến đây được không?"

"Ồ, được không thành vấn đề." Úc Thược Thược lập tức đồng ý, bây giờ cô đang ăn bám ở nhà người ta, nên nhất định phải cống hiến gì đó mới phải đạo.

Úc Thược Thược trở về nhà, rất nhanh đã tìm thấy chiếc cặp màu đen trên sô pha, sau đó cô ngồi tàu điện ngầm đem đến cho Vũ Văn.

Lúc đến nơi thì cũng khá muộn, sắc trời tối xuống, thời tiết cũng lạnh hơn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi và áo khoác sau đó đi đến phòng thí nghiệm của Vũ Văn.

Hơn tám giờ tối, tòa nhà nghiên cứu khoa học của đại học B vẫn sáng rực ánh đèn, mỗi một tầng lầu đều đèn điện sáng trưng.

Cô đi tháng máy đến tầng lầu trong trí nhớ.

Hàn Ngân Lượng vẫn đang làm việc trên máy tính ở phòng sinh hoạt chung.

Úc Thược Thược giật giật khóe miệng, tại sao mỗi lần cô đến đây cậu ta đều đang ở phòng nghỉ vậy?

Cô gõ cửa phòng sinh hoạt chung, hỏi: "Tôi đến tìm giáo sư Vũ, anh ấy đang ở đâu vậy?"

Hàn Ngân Lương ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô: "Chị gái nhỏ, sao chị lại đến đây, lại còn tìm giáo sư Vũ nữa?"

Cậu ta nói xong thì suy nghĩ, "Không phải là đến đưa cơm đấy chứ."

Úc Thược Thược: "..."

Cậu ta làm như nhìn thấy quỷ đi đưa cơm không bằng.

Cô giật giật khóe miệng, không vui vẻ nói: "Cậu nhìn thấy tôi là chỉ nghĩ đến ăn à?"

Hàn Ngân Lượng gãi gãi đầu, cười ngại ngùng: "Cái đó, tôi xin lỗi, tại vì ấn tượng lúc trước sâu đậm quá, chị đến tìm giáo sư Vũ sao?"

Cô cạn lời gật đầu.

Hàn Ngân Lượng cũng không hỏi làm gì, trực tiếp chỉ về căn phòng ở cuối hành lang: "Ở bên đó."

Cô gật đầu, cầm lấy chiếc cặp rồi đi về phía đó.

Sau khi cô đi Hàn Ngân Lương mới "A" lên một tiếng, cái đó, hình như.. chị Tô Lê đang ở trong phòng của giáo sư.

Căn phòng ở cuối hành lang trông cũng không có gì khác so với những căn phòng còn lại, đều là cửa gỗ thông thường, ánh đèn màu trắng và thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện.

Lúc cô tính gõ cửa thì bên trong phòng truyền đến tiếng khóc thút thít: "Giáo sư, em, em thật sự rất thích thầy, năm nay em tốt nghiệp rồi, thế nên nếu như chúng ta ở bên nhau cũng sẽ không bị nhà trường chỉ trích vì nguyên nhân thầy trò yêu nhau nữa đâu. Em thật sự rất thích thầy, em hiểu điều thầy theo đuổi, ước mơ cũng như tất cả mọi thứ của thầy-"

"Em ra ngoài đi." Cô nghe thế Vũ Văn lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tô Lê.