Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi Vũ Thiệu Tư rất có quy tắc, 10 giờ tối ông đã chuẩn bị về phòng để ngủ.
Phụ huynh rời khỏi, Chu Oánh là người đầu tiên đứng dậy tìm quần áo cho Úc Thược Thược.
Chu Oánh thỉnh thoảng sẽ đến đây ở nên có chuẩn bị quần áo mới, đưa cho Úc Thược Thược một bộ.
Cô cầm lấy quần áo, thực sự rất bối rối.
Nhưng cô không có cơ hội bối rối quá lâu, sau khi Vũ Văn nhìn cô đã lấy được quần áo thì cũng đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
Cô giật giật khóe miệng, chỉ có thể thành thật mà rời đi cùng Vũ Văn.
Kết cấu biệt thự tương đối đơn giản, tầng một là phòng khách, bếp, phòng ăn, phòng cho người hầu và tài xế, tầng hai là phòng cho người nhà và khách, tầng ba có phòng tập thể hình nhỏ và các thiết bị giải trí.
Tầng hai có tổng cộng ba phòng, Vũ Thiệu Tư một phòng, Vũ Minh một phòng, Vũ Văn một phòng.
Chu Oánh rất tự nhiên vào cùng phòng với Vũ Minh vì thế cô cũng đành đi theo Vũ Văn vào phòng.
Phòng của Vũ Văn rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có ba màu đen trắng xám, sàn nhà màu xám, giường lớn màu đen tuyền, nội thất trắng tinh, đơn điệu như bức tranh đen trắng cũ.
Vũ Văn mở tủ quần áo: "Cô có thể đặt quần áo ở đây."
Cô thành thật mà đặt quần áo vào tủ.
Cô liếc nhìn tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của Vũ Văn, sơ mi, âu phục, cũng có đồ mặc bình thường như áo polo sẫm màu.
Vũ Văn là người rất nhạt nhẽo, điều này có thể nhìn ra từ nhiều chi tiết.
Cô cất quần áo xong, kéo ghế cạnh bàn ngồi xuống, thở dài: "Làm sao bây giờ, ba anh bảo chúng ta ở đây, nhất định không đơn giản."
"Hừ." Vũ Văn thờ ơ đáp, ngồi xuống một cái ghế khác.
Cô khó xử nhìn chiếc giường trong phòng,
Với một chiếc giường đơn mà nói thì chiếc giường này khá lớn, một mét năm, nhưng hai người ngủ vẫn khá chật chội.
Cô một tay chống cằm hỏi: "Buổi tối có thể nằm dưới sàn nhà không?"
"Quá lạnh, không có giường nệm không thể ngủ được." Vũ Văn phủ định đề nghị này.
Cô ngạc nhiên: "Trong phòng anh không có chăn mềm nào khác sao?
Vũ Văn thờ ơ trả lời:" Ba tôi sẽ không để cho tôi bộ thứ hai đâu, cho dù để lại thì chỉ cần nhìn là biết có bị dùng qua hay không "
Cô lập tức nhụt chí, Vũ Văn nói không sai.
Một bộ chăn đệm vừa được giặt sạch, phơi khô là phẳng rồi xếp vào tủ, sau khi bị người khác dùng qua một lần, dù có thể gấp lại nhưng cũng không có cảm giác như cũ.
Vì vậy, Vũ Văn vì sao phải đáp ứng chuyện này?
Cần phải ngủ cùng nhau, còn..
Trong đầu cô nghĩ ra một chuyện, lập tức che miệng lại, cảm thấy việc đó vô cùng quan trọng.
Nhưng cô nhìn nhìn Vũ Văn, lại không biết nói như thế nào.
Vũ Văn nhìn biểu cảm của cô không đúng trực tiếp hỏi:" Sao thế? "
Biểu cảm cô cứng lại một cách xấu hổ, sau đó lắc đầu, không có gì.
Nhưng Vũ Văn thấy biều cảm của cô thế nào cũng không phải như không có chuyện gì.
Anh quay đầu nhìn cô.
Hôm nay Vũ Văn vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần âu, ngọn đèn pha lê trên đầu tỏa ra vầng hào quang làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của anh.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh rất hờ hững, nhưng rất kiên quyết:" Nói. "
Úc Thược Thược có chút kinh hãi, vặn xoắn các ngón tay, không dám nói.
Vũ Văn nói nhẹ:" Có lời gì tốt nhất là nói ra, nếu không ảnh hưởng đến toàn bộ chuyện này, sau này có lẽ cô sẽ phải vờ giả mang thai. "
Chuyện này chọc đúng vào chỗ đau của cô, cô thành thật nói ra nỗi lo lắng của mình:" Cái đó, trong phòng này, có thứ đó không? "
Vũ Văn:".. thứ gì "?
Anh thực sự không biết là cái gì.
Úc Thược Thược cực kỳ xấu hổ," Chính là, cái đó, anh trước kia đã dùng qua, anh hẳn là có kinh nghiệm chứ. "
Vũ Văn mặt không biểu cảm nhìn cô.
Cô có chút ủ rũ, được thôi, nhìn dáng vẻ này thực sự không nghe hiểu.
Cô nhắm mắt cắn răng, dứt khoát hỏi:
" Trong phòng này có bαo ©αo sυ không? "
Khuôn mặt Vũ Văn tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như nghiến răng hỏi:" Cô muốn cái đó làm gì? "
Úc Thược Thược thấy biểu cảm rõ ràng là không đúng của Vũ Văn, trong lòng có chút lo lắng, cái này, thực ra cô cũng không muốn hỏi, nhưng vì để phòng hờ tốt nhất vẫn phải nói ra suy nghĩ của mình.
Cô cảm thấy bản thân đã nghĩ đến một vấn đề mấu chốt," Chính là, chúng ta nói với ba anh rằng chúng ta là người yêu, ông còn sắp xếp cho chúng ta ngủ cùng một phòng, đây rõ ràng là xem.. chúng ta có quan hệ thật hay không. "
Cái gọi là quan hệ thật là gì?
Cô nam quả nữ, nếu không phát sinh chuyện gì, không phải tình cảm có vấn đề thì là cơ thể có vấn đề.
Bất luận từ phương diện nào cũng không đúng.
" Vì vậy, nếu.. không có bαo ©αo sυ.. "cô nói đến đây, lại nghĩ ra một vấn đề quan trọng hơn.
Bαo ©αo sυ đã dùng và chưa dùng hình như cũng có sự khác biệt, cái này có vẻ không thể ngụy trang.
Cô nhìn mặt ai đó càng ngày đen, yếu ớt đề nghị:" Cái đó, hay là anh đi tìm bαo ©αo sυ, sau đó vào nhà tắm tự giải quyết một chút, nếu không sẽ không có cách nào làm giả bαo ©αo sυ đã sử dụng cả. "
Nguy trang không thành thì không cách nào chứng minh hai người thực sự là người yêu, cô đoán chừng sẽ phải giả vờ mang thai.
Chuyện này không được, nhất định phải khuyên Vũ Văn.
Sắc mặt Vũ Văn cực kì lạnh lùng, gằn từng chữ hỏi:" Giải quyết cái gì? "
" Cái đó, anh hiểu đấy. "Úc Thược Thược xấu hổ không dám nói thẳng.
" Tôi không hiểu. "Vũ Văn toàn thân mang theo khí lạnh.
Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:" Nếu anh thực sự không muốn, chúng ta trang trí bằng sữa bò hoặc ngũ cốc hay gì đó, có thể vượt qua hay không? Cái này tôi chưa thấy qua, chắc là anh tương đối có kinh nghiệm. "
Mặc dù cô đã xem qua phim người lớn nhưng đều rất thẩm mỹ, chưa từng trực tiếp chạm vào loại chất lỏng đó, vì vậy, cô, e hèm, cô cũng không biết thứ đó rốt cuộc là gì.
Vẫn là Vũ Văn tương đối có kinh nghiệm.
Nhưng hiện tại xem ra Vũ Văn hình như đang rất tức giận, cô có chút sợ không dám nhìn thẳng, cúi đầu xuống, vặn xoắn các ngón tay của mình.
Vũ Văn im lặng rất lâu, dường như là tức đến mức không biết nên nói gì mới tốt.
Úc Thược Thược cảm thấy cứ ngồi như vậy cũng không ổn, lại dứt khoát nói:" Cái đó, dù sao, trước kia tôi cũng thấy qua rồi, lần này tôi sẽ không để ý đâu, thật đấy. "
" Trước đây cô nhìn qua cái gì? "Giọng Vũ Văn có chút rợn người.
Cô họ nhẹ hai tiếng," Cái đó, chính là ở trong khách sạn, dù sao cũng đã thấy rồi, anh không cần xấu hổ."
Vũ Văn: "..."
Anh nhìn thẳng vào cô.
Cô vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm của anh lại không dám nữa.
Vũ Văn đứng lên, lấy quần áo từ trong tủ rồi trực tiếp vào phòng tắm.