Chương 22: Cục diện rối rắm của nguyên chủ

Trans+beta: Chanh Dây

Người vừa đi, Vũ Minh đã tò mò hỏi: "Tiểu Oánh, người vừa nãy là ai vậy?"

"Trợ lý của Văn Tuấn Khanh." Chu Oánh nói.

"Cái gì?" Vũ Minh suýt nữa thì anh đã nhảy dựng lên "Sao cô lại gọi trợ lý của cậu ta tới đây vậy chứ?"

"Đưa văn kiện tới, rất kỳ lạ sao?" Chu Oánh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.

"Được rồi." Vũ Minh cũng cảm thấy thần kinh của bản thân nhạy cảm quá rồi, đều là nhân viên của công ty, qua lại cũng là điều bình thường, bình thường..

Có cái quỷ á!

Anh ta bây giờ đã không thể nghe nổi ba chữ Văn Tuấn Khanh rồi.

Anh ta thở dài một lúc lâu, nhìn thấy ánh mắt hờ hững không hề lay động của Chu Oánh, cuối cùng cũng đem những lời muốn nói nuốt hết vào bụng, trở lại văn phòng với tâm trạng uất ức dạt dào.

Chu Oánh nhướn mày, lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa, gọi điện thoại nói Tần Nhược Nhiên tới đây một chuyến.

Chị Tần, Tần Nhược Nhiên rất nhanh đã xuất hiện tại phòng làm việc của Chu Oánh, Chu Oánh hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô cảm thấy Úc Thược Thược là người như thế nào?"

Tần Nhược Nhiên suy nghĩ một lúc, đưa ra lời đánh giá đúng trọng tâm: "Năng lực thì có thừa, nhưng kinh nghiệm lại không đủ."

Chu Oánh lại hỏi: "Thái độ công việc thì thế nào?"

" Trước đây rất tính toán. "Tần Nhược Nhiên cười nói:" Nhưng nói ra cũng rất kỳ quái, kể từ khi Văn Tuấn Khanh phải tham gia chương trình tống nghệ, không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên trở nên rất tích cực. "

Chu Oánh có chút trầm ngâm:" Vậy cô có coi trọng Văn Tuấn Khanh không? "

Tần Nhược Nhiên:" Dựa vào gương mặt đó của Văn Tuấn Khanh, tôi thấy cũng được, nhưng tôi cảm thấy anh ta muốn nổi tiếng thì vẫn cần phải có một cơ duyên nhất định. "

" Ừm, như vậy đi. "Chu Oánh tay gõ nhịp vẻ mặt hờ hững đưa ra quyết định:" Cô bồi dưỡng Úc Thược Thược nhiều một chút, giao cho cô ấy nhiều công việc có liên quan tới Văn Tuấn Khanh càng tốt. "

Tần Nhược Nhiên có chút khó hiểu:" Công ty.. đây là muốn đào tạo cô ấy sao? "

Chu Oánh lắc đầu:" Cũng không phải, tôi chỉ là đang giúp người khác chút chuyện mà thôi. "

" Được thôi. "Tần Nhược Nhiên thấy Chu Oánh không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, kể cả khi Chu Oánh muốn thăng chức cho Úc Thược Thược trở thành người đại diện của Văn Tuấn Khanh thì cô ấy cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền thôi.

Bàn bạc xong chuyện, Tần Nhược Nhiên liền rời đi rất nhanh.

Chu Oánh ngồi trong phòng làm việc, hiếm khi lại lộ ra một nụ cười nhạt, ha, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình làm như vậy là bởi vì hứng thú xấu xa của bản thân đâu, tuyệt đối sẽ không.

Cô chỉ là vì suy nghĩ cho tương lai của Tiểu Vũ tổng, không hề vụ lợi công ty.

**

Úc Thượng Thược từ tầng 18 đi xuống, Văn Tuấn Khanh cùng cô nói chuyện phiếm:" Tôn Phong đi rồi "

" Tôn Phong đi rồi sao? "Úc Thược Thược nhướng mày:" Tôi thấy anh ta không phải là đã được sắp xếp tài nguyên tiếp rồi sao, thế nào lại rời đi rồi, rời tới công ty nào vậy? "

" Tôi nghe nói là tới giải trí Thiên Lai "

Cô sửng sốt trong giây lát, cô vô cùng mẫn cảm với cái tên giải trí Thiên Lai này.

Đây là công ty của nhân vật phản diện.

Cô nhớ ra ngày hôm đó tại đại học B đã nghe Tôn Phong nhắc tới hai từ" Chung tổng ", bắt đầu phát huy năng lực tưởng tượng.

Tôn Phong nhảy từ giải trí Hoàng Vũ qua giải trí Thiên Lai, không sai thì là bởi vì có mối quan hệ không chính đáng nào đó với nhân vật phản diện Chung Đình Thâm..

Hiến cúc hoa?

Ba từ này đột nhiên lướt qua tâm trí cô, nhưng lại nhớ tới vẻ ngoài nữ tính của Chung Đình Thâm, cho nên, e hèm, cái Tên Tôn Phong này chắc là dâng hiến cây gậy của mình rồi.

Cũng không biết dùng có tốt không.

Cũng có thể, bởi vì để nổi tiếng, thực sự sẽ miễn cưỡng dùng gậy bắt sói.

Văn Tuấn Khanh ở bên cạnh giật giật khóe miệng, bất lực hỏi:" Biểu tình của cô sao kỳ quái như vậy, lẽ nào Tôn Phong qua giải trí Thiên Lai còn có ẩn tình sao? "

Cô phản ứng lại, lập tức ho khan hai tiếng để có thể điều chỉnh lại biểu tình, danh chính ngôn thuận hỏi:" Không biết, nhưng mà biểu tình của tôi vừa nãy có gì kỳ quái chứ?"

Văn Tuấn Khanh lặng lẽ đưa điện thoại cho cô, cô thấy bản thân mình trong ảnh cười rất tà mị, miệng há lớn lộ ra hàm răng, khiến cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác không biết trong đầu cô đang nghĩ thứ đồi trụy gì.

"Đậu má!" cô sửng sốt, lập tức nói với Văn Tuấn Khanh: "Xóa đi xóa đi, cái này sẽ khiến hình tượng của tôi có một vết nhơ không thể xóa mất."

Văn Tuấn Khanh: ".. Không sao, tôi quen rồi, cô không có thứ gọi là hình tượng nữa đâu."

Úc Thược Thược: "..."

Không phải, thiếu niên à, hãy nghe tôi giải thích đi.

Văn Tuấn Khanh biểu thị rằng sẽ không nghe, trực tiếp đi thẳng vào lớp học diễn xuất.

Cô không nói nên lời trong giây lát, lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc.

Tôn Phong rời đi cũng là một chuyện tốt, trong công ty có một nghệ sĩ luôn giở thủ đoạn không chân chính như vậy khiến cô vẫn luôn phải nghĩ cách để đề phòng. Giờ anh ta đã tới công ty khác, muốn có được tài liệu bí mật của Hoàng Vũ cũng không hề đơn giản nữa.

Sau khi Văn Tuấn Khanh rời đi, Tần Nhược Nhiên đưa cho cô ba tập đại ngôn, nói cô thay Văn Tuấn Khanh lựa chọn.

Cô chớp chớp mắt, hỏi: "Đây có nghĩa là để tôi tự mình quyết định sao?"

Tần Nhược Nhiên gật đầu, cười nói: "Thường ngày cô dành thời gian ở cùng cậu ấy lâu nhất, khả năng quan sát của cô khẳng định cũng rất tốt, vậy nên hãy nhanh chóng đưa cho tôi thông tin."

"Vâng." Úc Thược Thược mang ba tập tài liệu đại ngôn rời đi.

Cô mang ba tập tài liệu trở lại phòng làm việc, lúc đang định xem kỹ lại thì điện thoại di động nhận được tin nhắn Wechat.

Cô nhấp mở ra xem, là một tài khoản mà cô đã không liên lạc kể từ khi chuyển tới đây, đối phương có một cái tên tiếng Anh rất hay, gọi là-----

Barbara.

Đối phương gửi tới một tin nhắn: Cô dạo gần đây ở giải trí Hoàng Vũ thế nào rồi?

Cô không rõ quan hệ của người tên Barbara và nguyên chủ là như thế nào, theo như cô thấy, bạn bè của nguyên chủ vô cùng thiếu thốn, cô chuyển tới đây hai tháng, cũng rất ít người chủ động nói chuyện cùng cô, hầu hết đều là những lượt like từ vòng bạn bè.

Ngoài ra, nguyên chủ có một thói quen đặc biệt xấu đó là xóa các bản ghi cuộc trò chuyện trên Wechat, vậy nên Úc Thược Thược lại càng không cách nào biết được.

Để đề phòng, cô trả lời đối phương: Vẫn ổn.

Barbara: Haha, cô với tên Phan Kiệt đó thế nào rồi, đã thoát khỏi anh ta chưa?

Phan Kiệt.. cái tên này có chút quen tai.

Cô âm thầm mở app trò chuyện nội bộ của công ty ra, tìm kiếm hai từ Phan Kiệt, kết quả hiện ra chỉ có một, chức vị của đối phương hiển thị: Trưởng phòng bộ phận nhân sự.

Úc Thược Thược nói không nên lời, thật sự là đúng rồi, nguyên chủ cùng người tên Phan Kiệt này dường như đã có một khoảng thời gian giao dịch quan hệ e rằng là không chính đáng.

Thế là cô lại bị ép trở thành một tra nữ rồi.

Cho nên cuối cùng nguyên chủ đã làm thế nào để sắp xếp ổn thỏa cho bản thân chứ, trước cùng Phan Kiệt sau tới Vũ Văn, một đường ngủ mà đi lên sao?

Cô chắc chắn rằng bản thân có quan hệ không đứng đắn cũng không thuần khiết với Vũ Văn, nhưng với Phan Kiệt?

Cô có chút hối hận vì ngày hôm đó đã không có can đam vén chăn lên xem có vết máu hay không, nếu vén chăn lên tuy rằng rất có thể sẽ nhìn thấy một số cảnh tượng cay, khụ khụ, cay mắt, nhưng ít nhất cũng sẽ có lời giải thích cho sự trong sạch của cô.

Tình huống bây giờ thật xấu hổ, cô cũng không thể quay trở về hỏi Vũ Văn những chuyện này được.

Cô che mặt, bi thương chảy thành sông.

Lần này ngay cả những thứ đồi trụy cũng không có tâm trạng để nghĩ tới nữa, ở thế giới ban đầu cô cẩn thận bảo vệ sự trong trắng của mình, không ngờ một lần xuyên sách, cô liền trực tiếp đạt được thành tựu lừa cùng lúc hai người.

Ngay lúc cô đang than khóc, wechat lại vang lên, Barbara hỏi: Rốt cuộc là như thế nào?

Còn như thế nào nữa?

Cô âm thầm gửi liên tiếp chuỗi dấu chấm lửng cho đối phương, tự an ủi bản thân, thời đại mới phụ nữ mới, chỉ là một lớp màng mà thôi không cần phải để tâm.

Barbara trực tiếp nói: Không thì như thế này, chúng ta tối nay gặp mặt nói chuyện.

Cô cân nhắc một lúc, nhìn ba tập tài liệu đại ngôn trong bên tay rồi nói với đối phương: Tối nay tôi phải tăng ca rồi, chừng khoảng bảy giờ, nếu cô muốn nói chuyện thì tới nhà hàng gần công ty của chúng tôi là được.

Barbara tiện tay liền nói tên nhà hàng: Quán Hồ Đồng, 7: 30 tối.

Trong lòng cô đang rất rối bời, không nghĩ nhiều liền trực tiếp đồng ý.

Cô cùng đối phương nói chuyện xong không bao lâu thì nhìn thấy Văn Tuấn Khanh từ ngoài văn phòng đi vào, cô thản nhiên hỏi: "Luyện tập xong rồi sao?"

"Ừm." Văn Tuấn Khanh gật đầu: "Hết giờ nên giáo viên đã đi rồi."

Cô lật xem tài liệu trên bàn, nhưng cảm thấy đọc không vào nên dứt khoát hỏi: "Anh có ảnh chụp trưởng phòng bộ phận nhân sự của chúng ta không?"

Văn Tuấn Khanh nghĩ một lúc: "Trên trang web của công ty có đấy."

"Thật không?" cô lập tức mở trang web: "Anh giúp tôi tìm đi."

Cậu không hỏi nhiều, trực tiếp đi qua giúp cô lục lọi tìm kiếm tin tức của công ty, bấm mở vào một bức ảnh, ngón tay chỉ vào trong ảnh nói bên trái thứ hai là anh ta.

Người thứ hai từ trái qua mặc âu phục màu xám tro, đường mép tóc rất cao, mặt béo bụng tròn, mang khí chất sến sẩm chỉ có ở đàn ông trung niên.

Cô liếc mắt nhìn liền có một cảm giác buồn nôn, cô lập tức đóng trang web tìm kiếm vài tấm hình của thịnh thế mỹ nhan để rửa mắt, thuyết phục bản thân đừng nghĩ về chuyện này nữa, đã là quá khứ rồi thì cứ để nó trôi qua đi.

Sau nửa giờ bình tĩnh lại, cô lần nữa tập trung tinh thần làm việc, sàng lọc đại ngôn của Văn Tuấn Khanh hết sức nghiêm túc.

Đại ngôn thứ nhất là một trò chơi di động sắp được thử nghiệm, trò chơi này không nổi tiếng và phí đại ngôn cũng không cao; Đại ngôn thứ hai là đại ngôn về dầu gội đầu, chi phí có thể chấp nhận được, nhưng nhãn hiệu lại rất phổ biến, trước đó cũng là do một số tuyến 18 không nổi danh làm đại ngôn, toàn bộ đều là dựa vào tiền của công ty; Đại ngôn thứ ba là một hãng điện thoại có giá trị cao, phí cơ bản tương đương với cái thứ nhất, điện thoại chủ yếu sử dụng chức năng camera, mặc dù là thương hiệu nội địa nhưng chất lượng vẫn coi như là được.

Cô chọn tới chọn lui, đưa những tập tài liệu này cho Văn Tuấn Khanh, nói thẳng: "Tôi nhìn trúng cái thứ ba."

Tuy rằng đại ngôn thứ ba này không có điểm nổi bật nhưng cũng không có khuyết điểm, cô muốn giúp cho tiểu thụ quý trọng danh dự, không nhận những đại ngôn cấp thấp và đồng thời dễ bị nhầm lẫn. Về cái trò chơi trực tuyến còn chưa được xuất bản thì nói gì đến nhân khí sẽ như thế nào, nếu trường hợp đây là con một game nặng có BUG đầy trời thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của Văn Tuấn Khanh; Còn về dầu gội đầu thì lại càng không nên nói nữa, toàn bộ đại ngôn đều là tuyến 18, không ngờ tới ngày hôm nay vẫn đều là nghệ sĩ của tuyến 18, từ tên tới thương hiệu đều mang một cảm giác tang tóc.

Điện thoại chụp ảnh thì có rất nhiều điểm nổi bật, Văn Tuấn Khanh lại mang vẻ đẹp quyến rũ sử dụng điện thoại của tập đoàn Amway vừa chụp ảnh, vừa tuyên truyền thì rất dễ dàng đạt được hiệu quả đôi bên cùng có lợi.

Văn Tuấn khanh xem xong tài liệu cũng thẳng thắn nói: "Tôi tin tưởng vào ánh mắt của cô."

Cô mỉm cười, báo tin này cho Tần Nhược Nhiên.

Sau khi bận rộn giải quyết một đống công việc, nháy mắt cái đã hơn bảy giờ, đã tới lúc cô đi gặp mặt cái người tên Barbara kia rồi.

Tới lúc đi cô mới nhớ vào app dành cho những người sành ăn để tìm nhà hàng Hồ Đồng, sau khi tìm xong cả người đều thấy không ổn.

Nhà hàng này quả thực là cách công ty rất gần, môi trường cao cấp, sang trọng và mang phong cách hoài cổ, ngoài giá cả ra thì không có bất cứ khuyết điểm gì.

Nhưng chính giá cả lại là điều khiến cô đau như bị cắt da cắt thịt, mức giá vài trăm một người, với cái giá ấy có thể khiến cho cô, một người đang phải vật lộn với cái nghèo có thể ăn được rất nhiều bữa rồi.

Quỷ nghèo, không xứng được kiêu căng.

Cô âm thầm lấy điện thoại ra định nhắn tin nói đổi chỗ, kết quả vừa mở wechat ra liền nhìn thấy Barbara gửi tin nhắn tới: Tôi tới rồi, tôi sẽ gọi món trước.

Cô nghe thấy âm thanh con tim mình đang rỉ máu, cam chịu số phận đi về hướng nhà hàng Hồ Đồng, tự an ủi bản thân rằng của đi thay người vậy.