Chương 24: CP cô đu

Trans+beta: Chanh Dây

Trong khi đó, Úc Thược Thược bước ra từ phòng vệ sinh, ngồi đối diện với Lâm Lâm lần nữa, chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với đối phương.

Thân là người xuyên tới đây, cô rất muốn biết con át chủ bài trong tay Lâm Lâm có thể đe dọa được cô không.

Cô chống cằm nghiêng đầu, không nhanh không chậm hỏi: "Nếu như tôi không lấy được hắc liệu thì sao?"

Lâm Lâm cười nhẹ, "Nghe nói mối quan hệ giữa cô và Văn Tuấn Khanh hiện nay rất tốt."

Úc Thược Thược không tỏ rõ ý kiến.

Lâm Lâm tiếp tục nói: "Trình độ của Văn Tuấn Khanh rất tốt, nếu có thời gian, cậu ấy nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, cô là trợ lý của cậu ấy, cô cũng có thể đạt được thành công lớn chỉ trong gang tấc, chắc là cô không muốn công ty biết về những điều tồi tệ trong quá khứ của mình đâu nhỉ.

" Ví dụ? "

" Ví dụ như chuyện ngày trước cô bán cho tôi hắc liệu của Hoàng Vũ.

Đậu má?

Úc Thược Thược thật sự kinh ngạc, đại thần của bộ truyện còn ấn cho cô cái danh này, có vẻ như nguyên chủ quen Lâm Lâm qua việc bán hắc liệu, thông qua đối phương trèo lên Phan Kiệt nên mới có thể tiến vào công ty lớn như Hoàng Vũ.

Quả nhiên nguyên chủ là một dũng sĩ trong số các vai nữ phụ độc ác, có thể làm ra loại chuyện này, đúng là thích hợp làm phản diện pháo hôi.

Quả nhiên không có cục diện rắm rối nhất, chỉ có càng rối rắm hơn.

"Nói ra!" Lâm Lâm tiếp tục nói: "Trước khi đến đây tôi đã nghe qua tình hình của Văn Tuấn Khanh, nghe nói trước đây cậu ấy đã từ chối Chung tổng với thái độ cứng rắn, hơn nữa còn khiến đối phương tức giận. Chuyện này đã lan truyền tới một số người trong giới."

"Chuyện này sao.." Mặc dù trên mặt cô đang cười, nhưng trong lòng ngược lại chùng xuống.

Lâm Lâm đang nói với cô ấy hắc liệu của Văn Tuấn Khanh.

Việc lan truyền một tin đồn, việc như vậy bị người có lòng xuyên tạc, vậy thì đó là một mối nguy lớn.

Cô nhẹ nhàng đáp: "Tôi tin rằng giữa Văn Tuấn Khanh và Chung tổng không có mối quan hệ đặc thù nào."

Cả hai đều là thụ, không thể nào ở bên nhau được.

"Cái này khó mà nói được, có điều chuyện của cô, chuyện của Phan Kiệt, chuyện của Văn Tuấn Khanh, tôi lại nhớ tất cả." Lâm Lâm cười nhẹ: "Cô tốt nhất nên suy nghĩ đề nghị lúc trước của tôi."

"Ừm, được thôi, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ." lần này Úc Thược Thược trả lời với thái độ hợp tác:

"Nhưng cô cũng nên cho tôi thời gian, suy cho cùng ở Hoàng Vũ tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đào hắc liệu cũng cần thời gian, cũng không nhất định là của Kỷ Văn Triết, nếu tôi có của người khác cũng sẽ đưa cho cô."

"Rất tốt". Lâm Lâm gật đầu, "Có tin tức của người khác cũng có thể đưa cho tôi, tôi sẽ dựa vào tin tức mà cho giá cả, yên tâm, tôi rất công bằng, rất có uy tín trong ngành.

Úc Thược Thược lại gật đầu.

Lâm Lâm thấy mọi chuyện cơ bản đã ổn, liền cầm đũa bắt đầu ăn.

Trong lòng Úc Thược Thược khẽ động, nghĩ tới giá cả nơi này, cô đảo mắt hạ quyết tâm.

Cô ăn vài miếng, giả vờ điện thoại có tin nhắn, sau đó nói:" Ôi chao, xin lỗi, công ty có việc tôi phải đi trước, nếu có tin tức gì tôi sẽ nói cho cô. "

Nói xong, cô vờ vội vàng, lập tức rời khỏi nhà hàng Hồ Đồng.

Động tác của cô nhanh chóng duyên dáng đến mức làm Lâm Lâm phản ứng không kịp.

Đến khi Lâm Lâm ăn xong, lúc chuẩn bị rời đi, mới phát hiện chuyện thanh toán.

Lâm Lâm:"... "

Hình như cô ta bị Úc Thược Thược chơi một vố.

Úc Thược Thược rời khỏi nhà hàng Hồ Đồng,

Một đường chạy đến cửa sau, đứng ngoài cửa mới cảm thấy an tâm.

Tim cô đập rất nhanh, cảm giác rất kích động.

Cô nhìn giá đồ ăn trong nhà hàng Hồ Đồng, bàn mà Lâm Lâm gọi ước chừng một nghìn tệ, cũng không biết có phải Lâm Lâm muốn đội khoản này lên đầu cô hay không.

Nhưng cô ra đòn phủ đầu trước, rời đi với tốc độ nhanh chóng, thuận lợi thoát khỏi bàn đồ ăn một nghìn tệ.

Cảm giác thật tốt.

Cô không nhịn được cười thành tiếng.

Vũ Văn chuẩn bị quay trở lại xe thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy Úc Thược Thược.

Cô một mình đứng ngoài cửa sau nhà hàng Hồ Đồng,

Mặc một chiếc váy chữ A đơn giản sạch sẽ, mang theo nụ cười vui vẻ, lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó.

Sau một lúc nghe thấy cô thì thầm:" Khoảng cách này thật khó xử, giao thông công cộng quá phiền phức, đi bộ lại quá xa. "

Vũ Văn im lặng đứng yên, vừa rồi Chu Oánh gọi lại cho anh, nói Vũ Minh đã liên lạc, anh đừng lo lắng, anh đang chuẩn bị lái xe về trường thì thấy cô đồng thời cũng nghe được cô nói.

Ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên mở miệng:" Tôi tiễn cô "

Úc Thược Thược đứng một mình ở cửa sau tương đối hẻo lánh, bất chợt nghe thấy lời này, bị dọa sợ lập tức quay đầu, thấy là Vũ Văn thì nhẹ giọng đáp lại:" Chào giáo sư Vũ, cảm ơn anh, có điều không cần đâu, tôi ăn xong đang chuẩn bị trở về.. "

Cô vừa dứt lời, bụng liền phát ra tiếng" ọc ọc "như nước hòa lẫn với không khí.

Cảnh đêm rất đẹp rất yên tĩnh, âm thanh này trong trẻo lạ thường.

Ngại ngùng.

Nụ cười trên mặt Úc Thược Thược dần dần biến mất, sờ sờ mũi, mở miệng, lại không biết nên nói cái gì

Một tiếng" ọc ọc "khác trong màn đêm truyền đến, cô sờ bụng của mình, hình như bụng của cô không kêu..

Ánh mắt cô nghi hoặc nhìn về Vũ Văn, nét mặt Vũ Văn vô cảm đứng ở đó, thực sự nhìn không ra bụng anh vừa kêu.

Rất giống dùng sự thờ ơ để che đậy sự thật xấu hổ.

Cô thực sự không kìm được tiếng cười của mình, không có cách nào, với cô, hình ảnh tổng tài và giáo sư Vũ Văn lạnh nhạt sụp đổ không ít.

Cô vứt lời căn dặn của nhân vật phản diện ra sau đầu, hỏi anh:" Có muốn đi ăn cơm không? "

Vẻ mặt anh lạnh lùng gật đầu, chỉ ra phía sau nói:" Nhà hàng này. "

Cô lập tức lắc đầu:" Không không không, tôi vừa mới từ trong đó đi ra, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé. "

Cô vội vàng chạy đi, chưa ăn miếng nào liền rút lui, đích thực chưa no, cô đoán chừng Lâm Lâm vẫn còn đang ăn, bây giờ quay vào đúng lúc đứng trước họng súng.

Vũ Văn không hỏi nhiều," Lên xe đi ".

Lần này cô thành thật lên xe, không biết có phải mọi người cùng trải qua thời gian trên núi hay không, cô luôn cảm thấy bản thân và Vũ Văn có một tình bạn cách mạng không thể giải thích được, không phải cảm giác căng thẳng và kỳ lạ khi gặp anh trước đây.

Hình ảnh của anh bắt đầu sinh động trong tâm trí cô, không chỉ đơn giản là bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện.

Vũ Văn đưa cô đến một nhà hàng Tây có vẻ rất sang trọng và lãng mạn

Nhà hàng được trang trí với tông màu nâu và đỏ sẫm, mang phong cách Châu Âu cổ kính sang trọng và cao cấp.

Người phục vụ đưa họ đến một góc cạnh cửa sổ đồng thời mang lên hai thực đơn.

Vũ Văn gọi một phần bít tết sau đó hỏi cô muốn ăn gì, ngược lại thấy mắt cô đang nhìn về một hướng nhất định.

Giáo sư Vũ:"... "

Anh thờ ơ quay đầu, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông.

Một người trong đó, hình như là nghệ sĩ mà cô chăm sóc, người còn lại là một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo.

Thực sự không biết có gì đẹp?

Nhưng cô vẫn nhìn như cũ với đôi mắt sáng ngời, thậm chí vô thức đặt tay lên cằm, đôi mắt to tròn đen bóng lóe lên tia sáng.

Không thể giải thích được, anh nghĩ lại lời giải thích cô đưa cho anh, mặc dù biết đó là lời nói dối, nhưng lúc này anh không thể gạt nó ra khỏi tâm trí.

Vì sắc đẹp.

Hai người ngồi đằng kia, xét về ngoại hình đều vô cùng xuất sắc.

Anh mím môi, lạnh lùng nhìn cô.

Úc Thược Thược càng nhìn càng vui vẻ, càng nhìn càng phấn khích.

Văn Tuấn Khanh không phải là người thích cùng người khác nói chuyện riêng tư, mặc dù cô là người hay buôn chuyện, nhưng Văn Tuấn Khanh không nói cũng đành chịu, cô không có cách nào biết tình hình gần đây của cậu ấy với tiểu công Địch Lâm.

Nhưng cô không nghĩ đến, cô lại có thể gặp gỡ hai người này trong lúc ăn cơm.

Văn Tuấn Khanh ngồi đó với vẻ lạnh nhạt hiếm thấy, lịch sự ăn đồ ăn, không nói chuyện.

Mà Địch Lâm đối diện lại không ngừng nói gì đó, trong thần sắc có thể thấy chút bất mãn.

Nói thật, ngày trước Địch Lâm thực sự có chút cặn bã, nhưng điều này không hề gây trở ngại đến chuyện đôi công thụ này trông rất có cảm giác CP.

Tiểu công A bạo* rồi, tiểu thụ thì quân tử như ngọc, vẩy mực khó bẩn, đứng cùng nhau, quả thực không thể xứng đôi hơn.

(*chỉ cực kỳ có mùi vị đàn ông)

Mẹ ơi, tha thứ cho cô vì môn văn của cô không tốt, không biết dùng từ ngữ mỹ lệ để miêu tả đôi công thụ này.

Lúc tiểu công tiểu thụ không biết, gian tình đã tiến triển vô cùng khả quan, hai người đều cùng nhau ăn cơm rồi, tiểu công vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo chờ dỗ dành, bốn bỏ lên năm thì giống như kết hôn rồi còn gì, lại bốn bỏ lên năm lần nữa thì chẳng khác gì kỷ niệm ngày cưới năm thứ N.

Hôm nay CP ngọt ngào của cô phát đường, cô rất vui.

Hu hu, cô không thể khống chế tâm trạng muốn xem CP trực tiếp, đến nỗi ăn gì? Cô cũng không nhớ nữa.

Ngọn lửa hóng hớt trong lòng cô đang bùng cháy, mãi đến khi bụng cô phản kháng, cô mới hồi phục.

Vừa hồi thần, cô liền nhìn thấy Vũ Văn sắc mặt tối sầm, cực kỳ lãnh đạm nhìn cô.

Tâm trí cô run run, tiêu đời rồi, gặm CP đã làm cô hoàn toàn quên mất bản thân, hoàn toàn quên mất Vũ Văn đang ngồi đối diện cô, cũng không biết đợi bao lâu rồi.

Cô chột dạ nhìn anh, cười gượng:

" Cái đó, xin lỗi, có phải anh đợi lâu nên đói rồi không. "

Vũ Văn không trả lời.

Cô nuốt nước bọt, người đang đói tức giận không tốt, cô tự biết, cũng cảm thấy hiện tại Vũ Văn rất đói không có tâm trạng nói chuyện với cô, cho nên cô không tiếp tục giải thích, gọi phục vụ đến gọi món.

Vũ Văn:"... "

Các món sau khi gọi rất nhanh đã được mang lên.

Văn Tuấn Khanh và Địch Lâm đều đã rời đi, không đu CP nữa cô mới có thể chú ý vào đồ ăn.

Đồ ăn ở quán này rất ngon, được biến tấu đặc biệt theo khẩu vị người phương Đông, kí©h thí©ɧ sự ngon miệng.

Cô tuân theo nguyên tắc im lặng, muốn ăn xong rồi xin lỗi, ước chừng tâm tình Vũ Văn sẽ tốt hơn, nhưng cô không ngờ rằng sau khi ăn xong món chính và món tráng miệng khuôn mặt của Vũ Văn càng đen hơn.

Úc Thược Thược:"... "

Lúc này cô không biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì, giáo sư Vũ bị vứt bỏ hay là thế nào, toàn bộ khuôn mặt đều viết hai chữ lạnh nhạt.

Cô nghĩ một chút, ngập ngừng nói:

" Vừa rồi rất xin lỗi, tôi, tôi xem một chút chuyện.. "

Vũ Văn hỏi:" Cô trèo tường rồi? "

Trèo tường?

Cô bối rối, cô không hâm mộ ai, chỉ là thích gặm CP, sao lại nói là trèo tường.

" Không có. "Cô vô thức trả lời.

Không biết có phải cô ảo tưởng hay không, cô cảm giác sau khi cô trả lời, mắt thường có thể thấy vẻ mặt của Vũ Văn tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cảm giác xa cách hàng dặm không còn nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn rất nhiều, cũng có tâm trạng chia sẻ drama.

Cô tự thấy máu ăn dưa tràn đầy, nếu không nói ra bản thân cô rất dễ ngạt thở, thành thật cùng Vũ Văn chia sẻ một chút:" Vừa nãy tôi nhìn thấy Văn Tuấn Khanh. "

" Ồ. "Thần sắc Vũ Văn gợn sóng, hình như càng lạnh hơn.

" Cậu ấy hình như ăn cơm cùng một người đàn ông, hai người!"Úc Thược Thược cảm thấy cô không thể nói tiếp, vì ánh mắt của người đối diện quá lạnh rồi.

Tác giả có điều muốn nói: Ghen. Jpg