Chương 12: Cô sợ tôi à

Trans+beta: Chanh Dây

Cô sợ hết hồn tay chân luống cuống trèo xuống nhặt tấm hắt sáng đập vào chân anh lên: "Anh không sao chứ?"

Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy đôi giày da màu nâu đậm của bạch nguyệt quang hình như bị xước da.

Đầu cô "ầm" một tiếng, nháy mắt nghĩ ra một loạt khả năng.

Cái gì mà nhất định phải bồi thường, rồi thì hàng xa xỉ đắt giá, loại mặc một lần liền vứt không sửa được, hoặc là cái gì mà giày da tổ truyền, người làm hỏng chính là tội nhân thiên cổ..

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, theo bản năng nói: "Thật xin lỗi.."

Bạch nguyệt quang lạnh nhạt nhìn cô một cái, trực tiếp lướt qua cô, không nói tha thứ cũng không bảo cô bồi thường.

Toàn bộ kịch bản lóe lên trong đầu cô đều không xảy ra, người ta bình tĩnh tựa như không có chuyện gì đi đến trước mặt nhϊếp ảnh gia Tạ Luân.

Cô sờ sờ mũi cảm thấy khá là ngại ngùng, dường như bản thân lấy tâm tư tiểu nhân đi đo lòng quân tử, muốn giải thích hai câu nhưng phát hiện đối phương đang nói chuyện với Tạ Luân rồi, cô không tiện nói chen vào.

Bạch nguyệt quang hình như không phải loại người tính toán chi li.

Dù sao vị giáo sư nhìn có vẻ tràn ngập khí thế bá đạo tổng tài này cũng không vì chuyện đêm đó mà đến làm phiền cô.

Văn Tuấn Khanh đi đến bên cạnh cô quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Cô thuận miệng nói, tầm mắt vẫn dừng trên bóng lưng của bạch nguyệt quang.

Văn Tuấn Khanh nhìn theo tầm mắt cô, gương mặt lập tức lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, thấp giọng nói: "Ồ, thì ra là anh ấy, chẳng trách.."

Úc Thược Thược: "..."

Cô lấy lại tinh thần nhìn biểu cảm ám muội của tiểu thụ, cực kỳ cạn lời.

Cô thật sự cảm thấy bản thân và bạch nguyệt quang rất "thuần khiết", cũng chỉ gặp mấy lần, còn chẳng nói được với nhau mấy câu.

Nhưng bất đắc dĩ là nguyên chủ cùng bạch nguyệt quang từng "sâu sắc tìm hiểu nhau", cái thiết lập sắc nữ của cô đúng là không thể tẩy sạch.

Cô lặng lẽ quay người: "Đi ăn gì trước đã, lát nữa còn phải chụp tiếp đấy."

**

Ăn cơm xong Văn Tuấn Khanh đi nghỉ ngơi đồng thời dặm lại lớp trang điểm, cô nhìn chằm chằm một hồi cảm thấy bản thân không còn chuyện gì nữa liền quay người đi ra ngoài.

Tạ Luân và bạch nguyệt quang không ở đây, nơi chụp ảnh chỉ có trợ lý đang ngồi ở góc phòng nghỉ ngơi.

Cô nhân cơ hội đi đến trước máy chụp ảnh lúc trước Tạ Luân chụp cho Văn Tuấn Khanh, liếc nhìn vài lần sau đó không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

Máy ảnh Tạ Luân dùng là loại máy ảnh ống kính đơn chuyên dụng tốt nhất, tiêu cự tám mươi lăm, giá cả trên dưới năm mươi vạn.

Tạp chí này trong giới thời trang không tính là quá nổi, không ngờ nhϊếp ảnh gia có thể dùng thiết bị chuyên nghiệp đắt tiền như vậy.

"Đang nhìn cái gì?" Sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói của Tạ Luân.

Cô xoay người cười cười: "Chỉ đang xem thiết bị thôi."

Tạ Luân đi đến bên cạnh cô hỏi một cách tự nhiên: "Nói đi, có phải muốn cầu cạnh tôi?"

Cô hỏi lại: "Sao lại nói như vậy?"

Tạ Luân khẽ cười hai tiếng: "Không phải muốn cầu cạnh tôi thì sao có thể tích cực chủ động nâng tấm hắt sáng? Không giống với lý do đơn giản như là đối xử tốt với nghệ sĩ nhà tôi một chút. Nói đi nếu không quá đáng tôi có thể suy nghĩ chút."

Khóe miệng cô giật giật, còn cho rằng bản thân biểu hiện ra rất kính nghiệp, không ngờ bí mật nhỏ của mình đã bị đối phương nhìn thấu từ sớm vì thế thẳng thắn nói: "Ngày thường tôi sẽ phụ trách chụp ảnh cho Văn Tuấn Khanh, muốn học một số kỹ xảo chụp ảnh."

"Ừ.." Tạ Luân trầm ngâm một lát: "Cô có tác phẩm không? Đưa tôi xem xem."

Cô mở mấy tấm ảnh trước đó chụp cho Văn Tuấn Khanh ra.

Tạ Luân tỉ mỉ xem xét, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có người nói: "Thiếu hụt linh khí."

Cô quay đầu, bạch nguyệt quang đang đứng ngay cạnh cô.

Áo sơ mi màu xám là nổi bật dáng người vai rộng eo hẹp, quần dài màu nâu bao bọc lấy hai chân thon dài, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, môi mỏng màu đỏ nhạt hơi mím lại, lạnh lùng đẹp trai.

Đúng là người đàn ông đẹp như hoa như nguyệt, ở khoảng cách gần như vậy cô cảm giác nai con trong lòng mình đang rạo rực.

Tạ Luân nhíu mày cười: "Ai da, đại thần ra tay chỉ điểm sao? Cô nghe kỹ một chút lời của cậu ta đi, nhất định sẽ trở thành nhϊếp ảnh gia có vô số người đến đặt hẹn trong giới thời trang."

Sự chú ý của cô lần nữa đặt lên tấm ảnh: "Tại sao lại nói thiếu linh khí?"

Cô cảm thấy bản thân chụp không tệ.

Vũ Văn bình thản nói: "Góc độ kết cấu đều rất hoàn mỹ nhưng thiếu hụt linh khí. Loại ảnh này chụp minh tinh giới giải trí thì được tuy nhiên không có đặc điểm của chính mình, một tấm hình sở dĩ có thể đả động người khác là vì nội hàm bên trong."

Đầu óc cô mơ hồ nghe không hiểu, nhìn anh muốn nói lại thôi, nếu như cô nói không hiểu thì có phải rất ngu ngốc không nhỉ..

Có điều may mà Tạ Luân hiểu cô, cười nói: "Có phải không hiểu không? Không sao, tôi cùng thường không hiểu cậu ta nói gì, có điều câu này tôi có thể giải thích cho cô một chút. Ý của cậu ta đại khái là kiến thức lý luận của cô rất tốt, có thể chụp ảnh rất đẹp nhưng không chụp được điểm đặc sắc của một người, phong cách chỉnh ảnh cũng không có đặc điểm của chính mình, thiếu hụt linh khí, đại ý chính là như vậy, kỹ thuật của cô không có vấn đề gì, thứ thiếu là suy nghĩ."

Nhờ Tạ Luân giải thích, cô đã hiểu được, chân thành nói cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng."

Vũ Văn cụp mắt nhìn cô.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu gạo, tay áo cánh bướm viền tơ cùng với quần dài màu vàng nhạt, quần áo rất bình thường nhưng hòa với khí chất tươi mát tự nhiên lại hoạt bát trên người cô đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ.

Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt nai xinh đẹp đen bóng mang theo ánh sáng trong suốt.

Xem ra cô rất cố gắng sinh hoạt học tập, không giống kiểu thích đi đường ngang lối tắt.

Vậy tại sao cô lại giả trang thành dáng vẻ nhân viên phục vụ theo đuôi anh vào phòng?

Từ trước đến nay anh đều thờ ơ với rất nhiều chuyện lần đầu tiên xuất hiện nghi vấn này trong đầu.

Sau khi Úc Thược Thược nói cảm ơn với Tạ Luận xong liền cảm thấy có chút không tự nhiên, sờ mũi áy náy hỏi: "Giày và chân của anh không sao chứ, vừa rồi tôi thật sự không cố ý ném vào anh.."

Nói tới đây cô không tiếp tục được nữa, không có gan nói sẽ đền anh đôi giày vừa nhìn đã biết là rất đắt kia, trong lòng chột dạ, rũ mắt vặn vặn tay, vô cùng căng thẳng.

Vũ Văn nhàn nhạt hỏi: "Cô rất căng thẳng?"

"A? Đúng vậy." Cô cười xin lỗi: "Ném vào chân của anh, không biết anh có bị thương không."

"Không sao." Giọng nói của Vũ Văn giống như một thanh socola bị đóng băng, mang theo mùi vị lạnh lẽo: "Tấm hắt sáng rất nhẹ."

Cô thở phào một hơi, lần nữa nói cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn anh đã chỉ dạy."

Vũ Văn lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh mắt rơi trên người Úc Thược Thược, hơi há miệng: "Cô.."

Đúng lúc này Văn Tuấn Khanh đi ra từ phòng nghỉ gọi cô một tiếng: "Úc Thược Thược."

Cô cười áy náy với Vũ Văn sau đó quay người đi tới bên cạnh Văn Tuấn Khanh.

Mà Vũ Văn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, dường như muốn hỏi cô gì đó, hơi hơi hé miệng, mặt không có cảm xúc gì.

Tạ Luân đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình không chút khách khí cười ra tiếng: "Giáo sư Vũ, cậu đây là.. bị con gái ruồng bỏ?"

Vũ Văn lạnh lùng nhìn Tạ Luân: "Còn muốn máy ảnh không?"