"Nguyệt Nhi." Trên mặt Hương Vũ vui vẻ cùng với khuôn mặt buồn bã của Lộng Nguyệt hình thành sự khác biệt rõ ràng.
"Hương Vũ, ngươi thật sự muốn đi Vương Phủ sao?" Lộng Nguyệt thấy mặt mày hớn hở của Hương Vũ, căn bản không có chút lo lắng hay buồn bã, cô thầm nghĩ có phải mình lo lắng dư dừa rồi không?
"Tất nhiên, Nguyệt Nhi ngươi cũng cảm thấy vui mừng cho ta sao?" Hương Vũ đã hoàn toàn chìm đắm trong vui sướиɠ của bản thân.
"Ừm..." Lộng Nguyệt nhàn nhạt trả lời.
*****
Bên này Hương Vũ đang bàn cùng Lộng Nguyệt tương lai tốt đẹp.
Một chỗ khác của Minh Nguyệt phường, Linh Ngọc từ trong miệng chị em của mình biết được tin tức Hương Vũ được Tuyên Vương nhìn trúng, cô tức giận nghiến sắp gãy răng.
Vừa nghĩ đến vị trí Hương Vũ đứng múa là của mình, được Tuyên Vương nhìn trúng đáng lí ra cũng là của mình, kết quả lại tiện nghi cho nhỏ Hương Vũ kia hết.
Linh Ngọc càng nghĩ càng tức, lúc này, vết thương trên chân truyền tới cơn đau, cô lấy lại tỉnh táo.
Trăng tròn treo cao, khung cảnh yên lặng.
Hồng Thủy Tiên đang định nằm ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Hồng di không còn cách nào khác ngoài việc khoát thêm áo ngoài đi ra.
"Hồng di."
Người đến là Linh Ngọc, cô chống gậy từ từ đi vào phòng Hồng Thủy Tiên.
"Đã trễ vậy rồi, đến tìm ta có việc gì giờ này." Hồng Thủy Tiên nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, hình như đã khóc một lúc.
"Hồng di, chuyện ta bị người khác hại, ta hình như biết hung thủ là ai rồi." Linh Ngọc vẻ mặt kiên định nhìn Hồng Thủy Tiên.
"Ngươi nghi ai?" Không biết vì sao, khi Linh Ngọc nói ra câu này, Hồng Thủy Tiên có cảm giác đoán được tên người Linh Ngọc sắp nói ra.
"Khẳng định là Hương Vũ đã hại ta! cô ấy tối nay thay thế ta đi Trần phủ, nhận được Tuyên Vương coi trọng, chuyện này vốn nên thuộc về ta, là cô ấy cướp đi tất cả của ta!" Linh Ngọc nói xong không tự chủ được khụy xuống khóc lên.
" Linh Ngọc." Đối với lời Linh Ngọc nói cô tin mấy phần, nhưng hôm nay người được Tuyên Vương nhìn trúng là Hương Vũ, cô cũng không còn cách nào khác.
"Trong tất cả các tỷ muội của ngươi, ngươi có thiên phú cao nhất, Hồng di tinh tưởng sau này ngươi sẽ có tiền đồ hơn Hương Vũ." Hồng Thủy Tiên thầm nhủ đến nước này chỉ còn cách lựa lời khuyên nhủ.
Linh Ngọc nhìn Hồng Thủy Tiên biểu cảm bất ngờ, đáy mắt nàng không giấu được sự thất vọng: "Hồng di, ngươi không tin ta sao?"
"Ta tin ngươi." Hồng Thủy Tiên ánh mắt kiên định nhìn cô: "Nhưng ngươi không có chứng cứ thì nói ra cũng không ai tin, hơn nữa, Hương Vũ ngày mai sẽ đến Vương phủ. Nếu Vũ Nhi có may mắn được Vương Gia giữ lại, thi sao này chuyện làm ăn của Minh Nguyệt phường phải nhờ Vũ Nhi chiếu cố đấy."
Linh Ngọc nghe xong, chỗ nào mà không hiểu ý của Hồng Thủy Tiên, vẻ mặt cô chán nản, cũng không còn cậy vào quan vinh ngày xưa mang lại.
Hồng Thủy Tiên nhìn thấy hộ dạng này của Linh Ngọc, trong lòng nghĩ viên cờ này phế rồi, cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Đây là cô gái mà bà phí biết bao thời gian ra bồi dưỡng, mới đυ.ng chút chuyện đã suy sụp.
Cũng may trong tay bà còn rất nhiều cô gái có năng lực, không sợ không bồi dưỡng ra cô gái tốt hơn, chỉ là mất chút thời gian.
Một đêm bình an trôi qua không có chuyện gì.
Từ lúc Hương Vũ đi vào Vương phủ liền không thấy ra về, không đến hai ngày, Vương phủ liền cho người mang lễ vật nạp thϊếp đến Minh Nguyệt phường.
Hồng Thủy Tiên ngoài trừ một khuôn mặt tười cười chào đón ra cũng không biết làm gì.
Một nụ cười thương mại không hơn không kém.