Chương 7

Trong phòng ngủ lộng lẫy tráng lệ, đồ dùng đều là đồ thượng phẩm cao cấp, màng che được kết từ trân châu nhẹ nhàng đung đưa theo gió, phát ra âm thanh lanh lãnh dễ nghe.

Hương Vũ lười biến ngồi dựa vào giường, nhàn nhã nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay, cô được chính thức phong làm Hương Phu Nhân, người được sủng ái nhất trong phủ.

Cô đang ngẩn người suy nghĩ chuyện hôm qua rồi si ngốc nở nụ cười, cô nhớ hôm qua cô cùng Vương Gia thân mật, ngài ấy nói thích nhất mùi thơm trên người cô.

"Hương Phu Nhân." Thị nữ tên Mai Hoa bưng cháo tổ yến đi vào.

Hương Vũ đang tưởng tượng tốt đẹp đột nhiên bị cắt ngang, lập tức cảm thấy không vui, cô liếc nhìn thị nữ, ánh mắt nghiêm nghị mắng: "Ngươi muốn chết à?"

Mai Hoa không biết mình chọc nàng ta tức giận lúc nào, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tì biết lỗi rồi, xin Hương Phu Nhân tha lỗi!"

"Đứng lên đi." Hương Vũ mặt không kiên nhẫn: "Bớt bày ra bộ dạng ủy khuất này đi, bản phu nhân còn chưa làm gì ngươi đâu."

Cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt Vương Gia rằng mình là một phụ nữ ngang ngược, làm vậy chàng ấy sẽ không thích nàng nữa.

Mai Hoa vội vàng đứng lên, bưng cháo tổ yến đi tới giường.

Hương Vũ dùng cháo tổ yến xong, cảm thấy có chút bực bội. Bây giờ cô rất có tiếng tâm, cô cảm thấy nếu mình không thông báo gì về Minh Nguyệt phường, thì cô chẳng khác nào ăn cháo đá bát, dù sao cô cũng cảm thấy không được.

Nghĩ vậy, cô liền viết một phong thư sai người gửi đến Minh Nguyệt phường.

*****

Lộng Nguyệt bây giờ đã không còn là Lộng Nguyệt của ngày sưa, hiện nay cô ấy đã trở thành trụ cột của Minh Nguyệt phường sau vài lần được đề cử lên múa chính.

Lộng Nguyệt nhận được thư của Hương Vũ trong lòng rất vui mừng. Đúng lúc ngày mai không có việc gì, cô xin phép Hồng Thủy Tiên nghĩ nữa buổi.

Vậy là, chiều nay sáu giờ cô lên xe ngựa đi đến Tuyên Vương Phủ.

Mai Hoa dẫn cô từ cửa bên đi vào, đi dọc hành lang một đường dài xuyên qua những cây cột được chạm khắc tinh xảo, đi khoảng chừng 1 canh giờ đã đến nơi ở của Hương Vũ.

"Nguyệt Nhi, ngươi đến rồi."

Hương Vũ sau khi dùng cơm xong đang đi tiêu thực thì thấy Lộng Nguyệt đi vào.

"Hương Vũ." Lộng Nguyệt nhìn Hương Vũ mỉm cười.

"Mau theo ta vào trong ngồi." Hương Vũ đưa tay về phía cô, Lộng Nguyệt vẫn giống như trước đặt tay lên cho Hương Vũ dắt đi.

Hai người thân mật kéo nhau vào trong.

"Nhanh đi lấy trà cũng chút đồ ăn ngon lên đây." Hương Vũ ra lệnh cho Mai Hoa đứng đằng sau.

"Vâng." Mai Hoa trả lời rồi gật đầu lui xuống.

"Nguyệt Nhi, nhanh ngồi đi." Hương Vũ kêu Lộng Nguyệt ngồi xuống ghế.

Lộng Nguyệt quan sát một vòng, thấy trong viện bày biện phô trương hoa lệ, cô biết Hương Vũ đang được sủng ái, cô thấy rất an tâm.

"Hồng Di và mọi người vẫn khoẻ chứ?" Hương Vũ không thấy trong mắt Lộng Nguyệt chút nào hâm mộ mình, cô cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng cô vừa nghĩ đến tính tình của Lộng Nguyệt, rất nhanh coi liền bình thường trở lại.

Nếu Lộng Nguyệt bởi vì chút chuyện này ghen ghét với cô, cô thấy đây không phải là Lộng Nguyệt mà cô biết, uổng phí bao năm tình tỷ muội.

"Đều rất khoẻ." Lộng Nguyệt mỉm cười trả lời.

Hương Vũ thấy nụ cười nhàn nhạt của Lộng Nguyệt, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có một chút mị lực hấp dẫn. Không biết tại sao, cô cảm thấy Lộng Nguyệt có chút gì đó rất khác lạ.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì