Chương 5

Thác Bạt Diễm có thể tham gian yến tiệc thọ của mẹ ông làm ông thụ sủng nhược kinh.

"Vương Gia đại giá quan lâm chỗ nhỏ của ta đúng thật là rồng đến nhà tôm." Trần Tri Phủ mở miệng nịnh nọt.

Thác Bạt Diễm cũng không quan tâm mấy câu nịnh nọt của ông, cổ ngẩng lên đầy cao ngạo đi đến chủ vị ngồi xuống.

Trần Tri Phủ lập tức phân phó quản gia mở tiệc.

Mười mấy tì nữ lập tức bưng khay rỗ đựng các món ăn và rượu bước vào.

Một tiếng đàn uyển chuyển vang lên, tám cô vũ cơ ra sân, người nào cũng uyển chuyển, xin đẹp như hoa.

Các cô gái huy động tà áo dài, lộ vòng eo nhỏ gọn, dáng múa hiện ra mê người. Tay áo dài vung lên những cánh hoa màu hồng nhạt tung bay khắp trời, lập tức thu húc sự chú ý của mọi người.

Ngay lúc mọi người đều đang thưởng thức, một cô gái áo đỏ được nhấc ra, trong tay cầm một chiếc giỏ đan, bên trong đựng một quả táo trường thọ rất lớn.

Cô gái nở nụ cười đi về phía trước, đi đến trước mặt Trần Lão Phu Nhân thì dừng lại, cô cúi đầu nói lên lời chúc: "Chúc Lão Phu Nhân thọ tựa Nam Sơn, phúc như Đông Hải."

"Được được." Trần Lão Phu Nhân cười tít mắt, bộ dạng hiền lành hoà ái.

Đại nha hoàn thay Lão Phu Nhân nhận chiếc giỏ từ tay Hương Vũ.

Lúc Hương Vũ lui xuống, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn Thác Bạt Diễm.

Thác Bạt Diễm ngầm hiểu, đôi mắt đào hoa nhìn cô gái, môi mỏng khẽ mở hỏi: "Ngươi tên gì?"

Mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên, trên mặt Hương Vũ đều là sự vui mừng, bước đến chỗ Thác Bạt Diễm quỳ xuống nói: "Tiểu nữ tên gọi Hương Vũ."

Thác Bạt Diễm híp mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Ngày mai đến phủ bản vương, múa cho bản vương xem."

Hương Vũ nghe vậy liền vui vẻ gật đầu nói: "Vâng."

Việc này không ai dám nói thêm nhiều một câu, chờ Hương Vũ đứng lên rời đi, Trần Tri Phủ mới kêu mọi người tiếp tục nhập tiệc uống rượu.

Lúc yến tiệc tan, các cô gái của Minh Nguyệt phường lên xe ngựa trở về.

Một đường đi trong xe không ai nói chuyện.

Cho đến khi về tới Minh Nguyệt phường, dưới ánh mắt lo lắng của Lộng Nguyệt, Hương Vũ đi vào phòng của Hồng Thủy Tiên.

Hồng Thủy Tiên nhìn qua vô số người, cô chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một lúc thì đoán được đây là trò vặt Hương Vũ bày ra.

Con gái lớn rồi, chí hướng ra ngoài là điều không tránh khỏi, muốn leo cành cao làm phượng hoàng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, bản thân cô đã sống ở Bắc Trữ này nhiều năm, cô đối với tính tình của Tuyên Vương Thác Bạt Diễm nghe nói cũng không ít.

"Vị Tuyên Vương này, không phải là một người tốt gì đâu!" Hồng Thủy Tiên khuyên nhủ.

"Hồng di, cô gái như chúng ta, muốn kiếm một người chồng tốt không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu muốn Hương Vũ gã cho một kẻ không ra gì làm chính thê, Hương Vũ thà rằng lấy Tuyên Vương, được về làm thϊếp cũng tốt."

Hồng Thủy Tiên nghe xong, lắc đầu thở dài: "Thôi, mỗi người đều có chí hướng khác nhau, nếu Tuyên Vương cũng đã có ý này, Hồng di thành toàn cho ngươi."

Cô chỉ là chủ nhân của một phường ca múa nhỏ xíu, làm sao có khả năng chống đối Bắc Trữ Vương.

Nếu Tuyên Vương có ý định nạp Hương Vũ làm thϊếp thì cô đành thả người thôi.

"Cảm ơn Hồng Di."

Hương Vũ nhận được câu trả lời mình muốn, vui mừng đi ra.

Mới vừa ra khỏi viện của Hồng Thủy Tiên, cô gặp Lộng Nguyệt đang đứng đợi mình dưới gốc cây.