Chương 108: Phiên ngoại 7

Trần Tư Điềm dừng lại ở trung tâm mua sắm mà Thẩm Phi thường đi, đi đến cửa hàng thời trang bình thường nàng thường mặc, quẹt thẻ mua hai bộ, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng đi đến cửa hàng nội y bên cạnh mua thêm, làm mới tất cả từ trong ra ngoài.

Thẩm Phi không có hứng thú lắm, kế hoạch đi chơi ban đầu đã bị nàng hủy bỏ nên Trần Tư Điềm quyết định dẫn nàng đi đến những nơi khác để giải sầu, quên đi tất cả chướng khí mù mịt này.

Gần đây thành phố S có vài hòn đảo được khai phá khá trễ nên không có quá nhiều dấu vết tạo hình của công nhân, ngoại trừ một số làng chài thì đó là một khu rừng rộng lớn, một vùng đất ẩm ướt và một bờ biển dài.

Hòn đảo và đất liền được nối với nhau bằng một cây cầu, lái xe đi qua chỉ tốn hơn một giờ. Lúc hai người đến nơi thì đã gần tám giờ, bóng đêm đã sâu, bên ngoài lấp lánh ánh sáng đèn dầu của chiếc thuyền đánh cá trôi nổi trên biển, ánh sáng màu vỏ quýt chiếu xuống làn sóng, lung linh theo gió.

Chiếc xe việt dã chạy dọc theo con đường ven biển, Thẩm Phi hạ cửa sổ xe xuống, trong nháy mắt gió biển thổi vào, làm vung lên mái tóc dài của nàng.

Thẩm Phi nheo mắt lại, vén những lọn tóc ngăn cản đường nhìn này ra sau tai, trong lúc vô tình đầu ngón tay của nàng vuốt theo sợi tóc đến thẳng xuống eo, rồi bỗng nhiên sửng sốt.

Sau khi sống cùng Trần Tư Điềm thì nàng không có cắt tóc nữa, trong lúc không để ý nó đã dài như vậy.

Thẩm Phi quay đầu nhìn người bên cạnh, Trần Tư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà sờ mặt mình, hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Phi im lặng một chút rồi nói: "Không có gì..."

Sợi tóc trong lòng bàn tay của nàng mềm mại đầy sức sống, không có bị chẻ ngọn, so với lúc trước nàng bỏ ra số tiền lớn để dưỡng tóc thì tốt hơn rất nhiều.

Nàng luôn thích đổi kiểu tóc mới, giống như mua quần áo mới vậy, sấy tóc, nhuộm tóc, nhiều lần bị thuốc thử hóa học tàn phá, cho dù tóc có tốt đến đâu cũng khó tránh bị chẻ ngọn.

Tổng giám sát tạo hình Tony lão sư, không chỉ một lần dùng bàn tay tài hoa của mình mà nắm lấy mái tóc của nàng thở dài: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cô nhìn đuôi tóc này xem, chỉ cần nhẹ nhàng một cái là đứt liền. Tâm trạng không tốt thì có thể massage, hay mua một cái túi xách, ngàn vạn lần đừng có hành hạ tóc của mình nữa"

Thẩm Phi chỉ cười cười rồi không có để trong lòng, tóc không tốt thì cắt đi là được.

Tình yêu cũng như vậy.

Khi nàng lại chia tay thêm lần nữa thì đã dứt khoát cắt tóc đến ngang vai, thứ làm tổn thương người khác thì không có cũng không sao.

Cho dù sau này cùng Đồng Đồng cũng vậy, hay là ngẫu nhiên gặp được những cô gái trong quán rượu cũng vậy, hai bên đều không ai để ý tới, chỉ là đồng thời xem đối phương là kẻ thay thế, làm như chính mình không có cô đơn như vậy.

Nhưng khi gặp Trần Tư Điềm thì nàng đã gặp được chuyện ngoài ý muốn mà bản thân chưa từng dự đoán được.

Đêm đó hai người ngủ một đêm ở nhà nông dân, thật ra cũng không ngủ được bao nhiêu tiếng, Thẩm Phi không quen ngủ giường cứng như vậy, mà Trần Tư Điềm thì ban ngày đã ngủ nhiều lắm rồi, căn bản cô không thấy mệt.

Sau khi đến rạng sáng, tiếng sóng biển đánh vào màn đêm yên tĩnh giữa khuya càng thêm rõ ràng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ đến tờ mờ sáng, đột nhiên Thẩm Phi đề nghị: "Chị có muốn đi xem mặt trời mọc không?"

"Được" Trần Tư Điềm lập tức ngồi dậy.

Hơn bốn giờ sáng, cả đảo chưa có ai thức dậy, gió xuân se lạnh, những chú chim sẻ trên cành cây vẫn còn khép cánh lại, dựa vào sưởi ấm cho nhau.

Thẩm Phi đứng chờ ngoài cửa, sau khi Trần Tư Điềm làm thủ tục trả phòng xong thì vén tấm màn chắn gió lên, đưa tay giúp nàng kéo áo sát lại: "Ông chủ nói ở bờ biển phía Đông là nơi thích hợp xem mặt trời mọc nhất, rất nhiều người hơn ba giờ đã ra ngoài lắp máy chụp hình chờ rồi, ở đó rất đông. Chúng ta vẫn đến đó sao, hay là đi xa hơn chút nữa?"

"Đến chỗ ít người đi", Thẩm Phi rũ mi nhìn túi nilon đen Trần Tư Điềm đang cầm, "Đó là cái gì vậy?"

Trần Tư Điềm giũ cái túi như đang khoe bảo bối ra, thừa nước đυ.c thả câu nói: "Có đồ tốt, chờ lát nữa cho em chơi"

Mũi của Trần Tư Điềm vì cái lạnh mà đỏ bừng lên, mái tóc phía sau được cột lại, mặt mày rạng rỡ, nhìn không ra cô đã 34 tuổi, thật giống như đứa nhỏ lớn vẫn chưa hết tính trẻ con.

Thẩm Phi ừm một tiếng rồi nắm lấy tay cô, mười ngón giao nhau nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Thẩm Phi từng hẹn hò với nhiều cô gái, thẳng cũng có, đương nhiên cong cũng có, trong lúc quen nhau thì đều là đối phương ỷ lại vào nàng nhiều hơn một chút, vì tính cách của nàng khá là bá đạo, cũng xem như hòa hợp.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng và dạng người như Trần Tư Điềm lại nói yêu đương với nhau, lại còn nói rất vui vẻ, đồng thời con...

Hi vọng có thể vĩnh viễn vui vẻ như thế này.

Dọc theo bờ biển có hàng cỏ lau đung đưa, trong đó có một con đường rất dài được lót bằng những tấm ván gỗ, tiện cho du khách đi qua.

Như lời ông chủ nói thì những vị trí tốt nhất đều có không ít du khách tụ tập, mỗi người đều trang bị camera và cái giá ba chân, chuẩn bị lưu lại khoảnh khắc.

Trần Tư Điềm lái xe đi về phía trước thêm mấy km nữa rồi dừng lại ở bờ biển phủ kín đá vụn.

Các nàng xuống xe, lúc này thì Trần Tư Điềm mới lấy cái túi nilon đen cô đã giấu suốt quãng đường đi ra, sau đó lấy ra một cây pháo, đốt lên, hớn hở chạy theo Thẩm Phi: "Bảo bối, mau nhìn nè!"

Thẩm Phi nghe tiếng quay đầu lại.

Ở đây sắc trời lờ mờ, trong không khí là mùi biển nhẹ nhàng khoan khoái, chiếc khăn lụa của Trần Tư Điềm bị gió thổi phất cao lên, bay về phía chân trời hừng sáng.

Ở đầu ngón tay của cô là một cây pháo được đốt cháy như hoa bồ công anh.

Tích tích từng đốm lửa nhảy lên, giống như những ngôi sao nhỏ bé xẹt qua trước mắt, rơi xuống biển hòa mình vào trong những khe hở của tảng đá.

Thẩm Phi kinh ngạc nhíu mày, khóe môi hơi cong lên: "Đây không phải là loại pháo chúng ta hay chơi hồi nhỏ sao, chị tìm được ở đâu vậy?"

"Ở thành phố thì cấm không cho chơi pháo, nhưng trên đảo thì đâu có cấm, lúc đón năm mới ông chủ có mua cho mấy đứa nhỏ trong nhà, còn dư lại một ít nên cho chị"

Trần Tư Điềm cười tủm tỉm đưa cây pháo qua: "Bảo bối, tuy là đã trễ một ngày nhưng mà... Chúc em sinh nhật vui vẻ! Bánh kem không có mua được nên thắp ngọn nến này trước vậy, em ước đi"

Thẩm Phi cầm lấy hỏi: "Chị mua 31 cây sao?"

"Không có, chỉ còn lại 18 cây thôi, vừa đủ, bạn gái của chị mãi mãi là mười tám tuổi" Trần Tư Điềm đưa tay vẽ ra một chiếc cầu vòng trên không trung.

Thẩm Phi bị cô chọc cười, đầu ngón tay của nàng cầm lấy cây pháo mỏng manh chậm rãi giơ lên, nàng không có ước mà nói: "Chị muốn nghe chuyện xưa của em không?"

Trần Tư Điềm thu lại vẻ mặt vui đùa của mình và thay thành vẻ nghiêm túc khó có được, cô đáp lại: "Muốn"

Bãi biển này cách bụi cỏ lau rất xa, cũng không có bóng người đi qua, những âm thanh ồn ào náo nhiệt của du khách hoàn toàn biến mất trong âm thanh của gió biển và sóng biển, xung quanh yên tĩnh như trên thế giới này chỉ còn lại hai người các nàng.

Thẩm Phi cúi đầu nhìn cây pháo trên tay mình rồi chậm rãi nói, đem hết chuyện gia đình thối nát mốc meo, từng bước từng bước trút hết từ trong cái vại cũ bị khóa chặt kia ra ngoài.

Nàng kể trong thời kỳ trưởng thành của mình, nàng đã nhìn thấy ba và một người phụ nữ lạ đang hôn nhau ở gara, lên đến Đại học thì nhìn thấy mẹ và một người chàng trai trẻ tuổi đang nắm tay nhau đi dạo ở công viên, bọn họ sao lại có thể sắm vai vợ chồng tôn trọng nhau trước mặt người ngoài nhưng lại mắng chửi nhau như hai kẻ tâm thần trước mặt nàng như vậy.

Tần suất họ thay đổi người bên cạnh mình rất cao, dần dần Thẩm Phi cũng đã từ bỏ đếm xem bao nhiêu người.

Đối với chuyện không chung thủy này thì dù là một lần hay một trăm lần cũng có khác nhau gì đâu?

Chỉ cần phát sinh một lần thì dù cho chỉ là tinh thần bị lệch đi, quan hệ hôn nhân lập tức vỡ tan.

Điều đáng sợ chính là có người không thể kịp thời chặn lại vết thương, càng lúc càng lún sâu vào trong tình yêu vỡ nát này, càng nhường nhịn càng đau thương.

Quan hệ của Thẩm Hồng Chính và Khương Tĩnh Vân so với điều đáng sợ này thì càng bệnh hoạn hơn. Bọn họ lấy cuộc hôn nhân này xem như cục đá kê chân mưu cầu quyền lợi, mưu cầu tiền tài mà chơi đùa, tuyệt đối không ly hôn nhau, bởi vì bọn họ là người vì lợi ích của cộng đồng.

Không phải cùng là một loại chim rừng, mà là con châu chấu bị buộc cùng nhau trên sợi dây thừng, cùng vinh cùng hại.

Giao dịch trong chính trị, hộp đêm trên thương trường, Thẩm Phi không muốn biết gì hết, nàng chán ghét chờ đợi trong căn nhà dơ bẩn này nên đã chuyển đến sống ở ký túc xá của Đại học đến bảy năm.

Sau khi đi làm thì Khương Tĩnh Vân không nói một tiếng mà mua cho nàng một căn biệt thự, nhưng nàng không nhận chìa khóa nhà nên đối phương chạy thẳng đến bệnh viện tìm nàng, thở thở khóc lóc, đỏ mắt hỏi: "Phi Phi, có phải con chê tiền của mẹ bẩn không?"

Thẩm Phi mím môi lại, trầm mặc không nói gì.

Khương Tĩnh Vân nói: "Người ba kia của con đã làm qua chuyện vô liêm sỉ gì chắc con cũng biết rồi. Mẹ là phụ nữ, không có được tình yêu của chồng thì chỉ có thể kiếm tiền. Mẹ liều mạng như vậy là vì lỡ như ba con xảy ra chuyện gì thì mẹ vẫn có thể bảo đảm cho con không lo cái ăn cái mặc. Mẹ vì tương lai của con, chẳng lẽ là mẹ sai sao? Lẽ nào ngay cả con gái yêu của mình mà mẹ cũng sắp mất đi sao?"

Trong bệnh viện người đến người đi, thỉnh thoảng có người nghỉ chân nhìn lại, tò mò quan sát vị phu nhân thất lễ này. Thẩm Phi không còn cách nào là nhận lấy chìa khóa rồi kêu bà rời đi.

Pháo hoa lẳng lặng cháy, khi cháy gần đến hết cây thì Trần Tư Điềm lập tức đốt một cây mới nhét vào trong tay nàng.

Đốm lửa nhỏ này giống như que diêm của cô bé bán diêm giữa trời đông rét giá.

Nó dùng sức lực yếu ớt của mình bảo vệ cho nàng.

"Thật ra em và bọn họ không khác gì nhau" Thẩm Phi rũ mắt xuống, âm thanh nhẹ nhàng bị gió biển thổi bay đi: "Em thay hết cô này đến cô khác, còn dùng tiền một cách rất trơ trẽn, sống thành... dáng vẻ mà chính em ghét nhất"

Khi cây pháo thứ 17 cháy đến gần đầu dưới, Thẩm Phi vội vàng bắt lấy tia hi vọng ngắn ngủi này, âm thanh nghẹn ngào nói: "Đây mới chính là em chân thật nhất... Em ngâm mình trưởng thành trong hồ nước hôi thối dơ bẩn, trong người có gen bất trung, chảy một dòng máu hôi tanh mùi tiền"

"Em như vậy..."

Khi pháo hoa cháy hết cây rồi dần dần tắt đi, Thẩm Phi buông tay ra, hi vọng bị đốt thành tro tàn, tan vào trong nước biển, biến mất không thấy đâu nữa.

"Không đáng để chị yêu"

Mỗi ngày ở cạnh Trần Tư Điềm nàng cực kì vui vẻ, vui đến mức quên đi chính mình là người như thế nào, thậm chí trong một khoảnh khắc, nàng còn tin vào lời hứa hẹn "Chị có thể cùng em về nhà" của đối phương.

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Hồng Chính đã đánh thức nàng khỏi giấc mộng quá mức tốt đẹp này, nàng không còn là nữ vương sống trong thành trì của giấc mộng đó nữa.

Nàng đang sống trong vũng bùn.

Cần gì phải kéo người vô tội cùng xuống chứ.

Sống chung càng lâu nàng càng biết Trần Tư Điềm rất tốt. Cô khác hoàn toàn với những cô gái trước đây, cô sẽ không hờn dỗi vô duyên vô cớ, sẽ không vì giận nhau mà dọa chia tay, chặn liên lạc, sẽ không thăm dò hỏi nàng rằng yêu cô bao nhiêu.

Trần Tư Điềm chỉ đứng đó, nở một nụ cười tùy tiện, dù cho trời đổ đất sụp cô cũng sẽ không đi đâu hết, tựa như một người kỵ sĩ thật sự, vĩnh viễn bảo vệ nữ vương trong lòng mình.

Nhưng bây giờ, nàng muốn đẩy đối phương ra.

Thẩm Phi dùng sức chà xát lòng bàn tay của mình, nàng sợ một khi không kiềm nén được nữa sẽ tùy hứng hỏi thật lớn, chị có muốn nhảy xuống bùn cùng em không.

Nàng không thể ích kỉ như vậy.

Tương lai của Trần Tư Điềm vẫn còn con đường rực rỡ phía trước, nàng không cho phép gia đình của mình trở thành vết bẩn trên lý lịch của đối phương.

Người con gái mà nàng yêu phải đón nhận ánh sáng, trở thành người dẫn đường sạch sẽ như tuyết như Hứa Mạch, đi về đỉnh núi cao của nghiên cứu khoa học, đi lêи đỉиɦ vinh quang của bác sĩ thần thánh, một đường tiến về phía trước.

Nước biển đánh sóng tạo bọt, ập vào trong bãi đá lởm chởm, những bọt nước vỡ ra rơi xuống trên chân hai người.

"Thủy triều lên rồi" Trần Tư Điềm nói.

Cô kéo Thẩm Phi về phía sau, lùi ra khỏi bãi đá, đứng trên bãi cỏ ven bờ.

Cô lấy cây pháo cuối cùng trong túi áo khoác ra, đốt cháy đầu diêm rồi nhét vào trong tay Thẩm Phi, sau đó cô dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy mu bàn tay lạnh lẽo của nàng, siết chặt lại.

"Em kể xong rồi hả?" Trần Tư Điềm nhìn nàng nói, "Vậy bây giờ nghe chị nói nè, chúng ta trao đổi chuyện xưa đi"