Chương 17: Kiếm Trủng nơi

Mục Trường Đình thấy y bất động, thì đưa tay về phía y muốn kéo y lên, dáng dấp hơi nghiêng đầu, giống như đang hỏi y còn đứng đó làm gì. Ánh mắt của hắn trong suốt sáng ngời, giống như là ánh mặt trời ấm áp mà thấm vào đáy lòng của người ta.

Hình Ngọc Sinh giống như bị hâm nóng một chút, vội vã rũ mắt xuống, tự mình đứng dậy.

Mục Trường Đình cũng không thèm để ý, thu tay về, cất bước đi vào trong trước.

Hành lang không tối tăm như trong tưởng tượng, càng đi vào bên trong, liền nhìn thấy đồ vật càng nhiều. Từng luồng hơi nóng tốc thẳng vào mặt, ngay cả y phục trên người trong lúc vô tình cũng được hong khô hơn nửa.

Đến phía cuối, tầm mắt thoáng chốc trống trải.

Trước mắt là một cái hố cốc cực lớn, vị trí của bọn họ chỉ là từ hố cốc tiến vào nhiều cửa trong đó. Hố cốc cắm chằng chịt đầy kiếm, dung nham đỏ rực trên mạch đất chậm rãi chảy xuôi, cuối cùng hội tụ đến một thanh kiếm bản to thật lớn chính giữa hố cốc, theo hoa văn quỷ dị dày đặc trên thân kiếm rót vào thân kiếm, tiếp đó biến mất không thấy tăm hơi.

Kiếm bản to khoảng chừng cao hơn phân nửa hố cốc, xiềng xích từ bốn phương tám hướng vắt ngang buông xuống, vững chắc quấn trên chuôi kiếm.

.. Đây là một mộ kiếm!

Mục Trường Đình ngẩng đầu nhìn thanh kiếm bản to ở chính giữa, không nhịn được thở dài một hơi, dù cho ma khí trên thân kiếm phân tán, cũng không cách nào che giấu được sự thực đây là một tuyệt thế hảo kiếm.

Kiếm cắm ở khắp nơi này, ôn dưỡng ra kiếm linh chỉ vì cung cấp nuôi dưỡng nó mà tồn tại, cũng không biết là chủ ý của người nào.

Xem ra, bảo kiếm của bọn họ vừa nãy bị hút đều ở chỗ này.

Mục Trường Đình cau mày nói: "Nhiều kiếm như vậy, ngươi có biện pháp gì có thể tìm ra kiếm của ngươi không?"

Hình Ngọc Sinh nhìn chung quanh một vòng, thấp giọng nói: "Ta thử xem." Ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa khép lại, y xoay cổ tay một cái, tại trước ngực kết ra một cái thuật triệu hoán, linh lực từ đầu ngón tay tràn ra.

Trong mộ kiếm địa yên tĩnh không một tiếng động, bỗng nhiên truyền đến tiếng thân kiếm kêu leng keng thật to, lúc toàn thân run rẩy không chỉ giống như kịch liệt giãy dụa, nhưng rất nhanh, kháng cự bị trấn áp xuống, lại khôi phục yên tĩnh như cũ.

Hình Ngọc Sinh mở mắt ra, ánh mắt lạnh xuống một chút: "Triệu hoán không được, bị vây chết."

Mục Trường Đình chỉ về chính giữa kiếm mộ ở phía xa: "Chúng ta đi qua bên kia xem, âm thanh hình như là từ dưới thân kiếm bản to truyền tới."

Có bốn cái cầu làm bằng đá cùng chôn ở giữa cốc, hai người bọn họ đi tới một cái trong đó, chân vừa mới đạp lên, lòng bàn chân liền nóng giống như ngay tức khắc sẽ bị hòa tan vậy. Trong nháy mắt Mục Trường Đình nhảy dựng lên, nhảy về chỗ cũ, nhảy loi nhoi kêu lên đau đớn: "Bỏng chết ta rồi! Bỏng chết ta rồi! Đây không phải là đi cầu đá, căn bản là giẫm lên chậu than mà!"

Hình Ngọc Sinh trầm ngâm nói: "Nơi này nhiệt độ rất cao, mà kiếm cắm ở đây lại không có chuyện gì, có thể thấy rõ là bị làm phép. Hơn nữa, ngươi xem những cửa động này, toàn bộ đều có hố, có lẽ chưa chắc đã dẫn tới đáy hồ này.

Mục Trường Đình gật gật đầu, cười nói: "Nói không chừng chúng ta thông qua vòng xoáy tiến vào một trận pháp truyền tống khác."

Hình Ngọc Sinh do dự nói: "Ngươi là nói... Chúng ta bây giờ không phải ở Viên Dực sơn?"

Mục Trường Đình đáp: "Không sai, ngươi nghĩ đi, cái hồ nước kia lớn bao nhiêu, làm sao có khả năng cất giấu một cái hố cốc lớn như vậy."

Hình Ngọc Sinh "Ừ" một tiếng, Mục Trường Đình lại nói: "Nói tóm lại, trước tiên chúng ta lấy lại kiếm của ngươi đã."

Nếu không có cách nào trực tiếp dựa vào hai chân đi tới, chỉ có thể dựa vào bay rồi

Hai người đề khí, phi thân bay tới gần chính giữa, bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên không thể tránh khỏi rớt xuống đất, rồi khập khiễng đạp cầu đá một cái, mượn lực nhảy vọt đến phía dưới kiếm bản to.

Cũng may chính giữa mộ kiếm, nhiệt độ dưới chân ngược lại không có cao hơn bên ngoài.

Hình Ngọc Sinh liếc mắt liền thấy được Kinh Nghê kiếm của y, y đến gần hai bước, đang định rút ra, tay mới vừa tiếp xúc chuôi kiếm, thân kiếm liền sáng lên, cả người y bỗng nhiên định thân ở nơi đó, không nhúc nhích được.

Mục Trường Đình đợi hồi lâu, phát hiện có khác thường, liền vội vàng đi tới kêu y hai tiếng, nhưng Hình Ngọc Sinh vẫn duy trì động tác mới vừa rồi, một chút phản ứng cũng không có. Trong lòng Mục Trường Đình căng thẳng, vòng tới trước mặt y, hươ hươ tay ở trước mặt y.

Hai mắt Hình Ngọc Sinh đờ đẫn mở to, giống như mất đi linh hồn vậy, thân thể cứng ngắc như con rối.

Mục Trường Đình cau mày nhìn xuống động tác của y, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nguyên nhân là cây kiếm này?

Mục Trường Đình hít sâu một hơi, đi tới nắm lấy Kinh Nghê kiếm, đang muốn dùng sức rút ra ngoài, ánh sáng thân kiếm rung động, toàn thân giống như bị điện giật cứng đờ vậy, ngay sau đó, ý thức nặng nề trĩu xuống, giống như là đυ.ng vào trong một màn sương mù.

Yết hầu giống như là bị người chặt chẽ bóp lấy, Mục Trường Đình thở hổn hển kinh hoảng ngồi dậy, mở mắt nhìn, hắn thấy mình đang ở trên một cái tế đàn, dưới đài đứng đầy người.

Toàn thân lão giả thầy pháp là một màu đen đứng ở trước tế đàn, hướng lên trời kính một nén hương, sau đó xoay người, hướng về nhóm thiếu niên thiếu nữ đứng dưới tế đàn, chậm rãi nói: "Tu tiên vấn đạo, người bước lên rút ra, vạn người chưa chắc có được một người! Xem quẻ ý trời, hiểu rõ trước kia, gia tộc ta hưng suy có liên quan đến người này!"

... Đây là Linh vu sao? Mục Trường Đình kinh ngạc nhìn nàng.

Linh vu tuyệt tích đã lâu, đa phần là nữ tử, xưa nay trong tu đạo thân phận luôn luôn thần bí, người đời đối với những Linh vu này vừa kính vừa sợ. Các nàng sinh ra đã có sức mạnh mạnh mẽ, giỏi về bói toán dự báo, thường thường có thể chi phối một gia tộc thậm chí là hưng suy của toàn bộ triều đại.

Hơn nữa, cũng vì các nàng tiết lộ quá nhiều thiên cơ, đa phần tuổi thọ đều ngắn ngủi.

Vì vậy dần dần, người tu đạo này càng ít đi, thậm chí còn tuyệt tích hậu thế.

Mục Trường Đình kinh ngạc cằm cũng muốn rớt ra, có thể ở chỗ này nhìn thấy Linh vu đã là hiếm thấy, huống chi là Linh vu lớn tuổi như thế!

Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trên tế đàn, vốn tưởng rằng sẽ dẫn tới một hồi náo động, thế nhưng tất cả mọi người giống như không nhìn thấy hắn, hết sức tự nhiên làm theo điều mình cho là đúng.

Nhóm thiếu niên thiếu nữ từng người một vừa lên đài, nửa quỳ xuống dưới, được Linh vu chạm lêи đỉиɦ đầu, lại đánh giá hai câu.

Tầm mắt Mục Trường Đình rơi vào trên người thiếu niên bước lên đài sau cùng, y ước chừng là mười một tuổi, dáng người chưa có đường nét, trên mặt còn mang theo chút non nớt của trẻ con, bộ dáng non nớt làm dịu đi dung mạo lạnh lùng của y, diện mạo đẹp đẽ của y giống như tia sáng duy nhất trong u tối, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mục Trường Đình chạy tới, không quá ôm hi vọng nói chuyện với y: "Hình Ngọc Sinh! Ngươi vẫn nhận ra ta chứ!"

Ánh mắt thiếu niên nhìn thẳng, lách người đi qua.

Mục Trường Đình theo bản năng kéo y lại, tay chạm vào thân thể của y, lại trực tiếp xuyên qua.

Dù cho Mục Trường Đình đã chuẩn bị tâm lý chắc chắn, vẫn có chút ngẩn người, lẽ nào hắn tiến vào trí nhớ của Hình Ngọc Sinh sao?

Tiểu thiếu niên nửa quỳ xuống dưới, rũ mắt xuống, tay của Linh vu già nua đặt ở đỉnh đầu của y, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mạnh mở ra, hai mắt vẫn đυ.c lộ ra một cỗ lãnh ý, Mục Trường Đình không nhịn được căng thẳng trong lòng, liền nghe thấy nàng lạnh lùng nói: "Ngươi là người sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm! Vì sao không ai báo cáo lên!"

Đám người dưới Tế đàn rối loạn, có một nam một nữ lo âu nhìn tiểu thiếu niên trên đài, đang muốn đi lên, một nam nhân trung niên ấn bọn họ lại nói hai câu, vội vội vàng vàng chạy tới.

Hắn thi lễ một cái, xoa mồ hôi lạnh trên mặt, run run rẩy rẩy nói: "Vu trường thứ lỗi, trước đó ngài đã bị thương nặng, bế quan tới mười hai năm dài, là lúc người này sinh ra, chúng ta không thể nào bẩm báo, cũng không dám tùy ý quấy rối ngài tĩnh dưỡng."

Linh vu nhắm mắt lại, quải trượng gõ mạnh xuống đất, thở dài nói: "Thôi, ý trời đã như vậy! Người này trời sinh có mệnh cô độc, không thích hợp ở lại trong tộc, nếu không sẽ có họa diệt tộc! Đuổi ra ngoài hoặc ban cho cái chết, ngươi là tông chủ, do ngươi quyết định đi."

Tiểu Hình Ngọc Sinh trước sau vẫn cúi đầu, không kêu một tiếng, cẩn thận nhìn, thì phát hiện bờ vai y đang run rẩy một chút.

Mục Trường Đình đang định đến gần y hai bước, hình ảnh liền chuyển một cái, hắn bỗng nhiên thấy mình ở trong một gian phòng.

Tiếng khóc thút thít của nữ nhân từ sau bức rèm che truyền đến: "Không! Ta chắc chắn sẽ không để cho bọn họ xử tử Sinh nhi! Y là do ta sinh ra, có số mệnh cũng là lỗi của ta, để cho bọn họ xử tử ta đi, buông tha cho Sinh nhi! Y vẫn còn nhỏ a!"

Mục Trường Đình vén bức rèm che đi vào, một nam tử có khuôn mặt lạnh lùng cúi người ôm lấy thê tử của hắn, khí chất của hắn tuy rằng băng lãnh xa cách, nhưng mà động tác lại ôn nhu đến cực điểm, kiên định nói: "Đừng sợ, Sinh nhi sẽ không có việc gì, chúng ta đi."

Nữ nhân từ trong l*иg ngực của hắn ngẩng đầu lên, xinh đẹp thanh lệ, giống như trong sân đang nở một đóa hoa diễm lệ, diện mạo Hình Ngọc Sinh kết hợp ưu điểm của hai phu thê bọn họ, lớn lên càng thêm kinh diễm.

"Ý của ngươi là..." Nữ nhân ngước đôi mắt rưng rưng, nức nở nói, "Ba người một nhà chúng ta rời khỏi gia tộc?"

Nam nhân gật đầu, thâm tình nhìn nàng, thấp giọng nói: "Đúng vậy, Đồng nhi có đồng ý không?"

Nước mắt của nữ nhân càng thêm mãnh liệt : "Phu quân đi chỗ nào, Đồng nhi tất nhiên sẽ đi theo, nhưng mà Hình gia ngươi từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, nếu thoát ly dòng họ như vậy, ngươi có bao giờ nghĩ tới hậu quả gì chưa?"

Nam nhân lại khẽ mỉm cười một cái, thay nàng lau khô nước mắt, ôn nhu nói: "Cha mẹ đã qua đời, bây giờ đại ca đã quản lý, ta có ở đây hay không cũng không quan trọng lắm. Huống hồ, bây giờ sẽ không có gì quan trọng hơn so với mẹ con các ngươi."

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, hai phu thê đều bị kinh động, vội vã đuổi theo đi ra.

Mục Trường Đình đi theo ra ngoài, bóng lưng quen thuộc của Hình Ngọc Sinh chợt lóe lên tại khúc quanh hành lang. Trên khung cửa còn lưu lại vết máu nhìn thấy mà giật mình, Mục Trường Đình mím chặt môi, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên vết máu.

Hình ảnh liền chuyển một cái, cả nhà ba người bọn họ đứng ở trước cửa lớn đóng chặt của Hình gia, trên lưng cõng lấy bọc hành lý đơn giản. Vết thương trên tay Hình Ngọc Sinh rõ ràng đã được băng bó qua, lúc này y đang cúi đầu, trong đôi mắt tơ máu trải rộng, đáy mắt càng là một mảnh xanh đen. Nữ nhân ôn nhu sờ sờ đầu của y, ôn nhu nói: "Sinh nhi, chúng ta đi thôi."

Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc ít nói nắm chặt nắm đấm, nhỏ giọng khàn khàn: "Xin lỗi."

Nữ nhân cười cười: "Đứa nhỏ ngốc."

Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn phu quân lãnh ngạo giống vậy, nam nhân hiểu ý, đi lên phía trước, nói với thiếu niên lòng đầy áy náy tự trách: "Ta hỏi ngươi, tu đạo là vì cái gì?"

Thiếu niên không chút nghĩ ngợi: "Trừ ma phục yêu, tạo phúc cho đời."

Nam nhân gật đầu một cái, lại nói tiếp: "Bên trong sách miêu tả chim bay cá nhảy, yêu ma quỷ quái, ngươi chẳng lẽ không muốn tận mắt đi nhìn xem? Giang hồ rất lớn, không cần cố chấp ở lại Hình gia, nam tử hán, tự mình tung hoành giang hồ. Mọi việc có mặt xấu, đương nhiên cũng có mặt tốt, ngươi có biết không?"

Ánh mắt thiếu niên khẽ động, kính cẩn nói: "Hài nhi đã hiểu, đa tạ cha đã giáo huấn."

Mục Trường Đình khẽ mỉm cười, tâm tình tốt hơn, không nhịn được cao hứng lên.

Hắn vui vẻ ôm Hình Ngọc Sinh xoay hai vòng, sau đó cùng Hình Ngọc Sinh bước tới hai bước rồi lùi lại.

Mặt trời xua tan mây mù, ánh nắng ấm áp chiếu vào một nhà ba người dọc theo đường đi cười cười nói nói, hiện lên ấm áp vô cùng.