Chương 18: Khó thoát một kiếp

Sau đó hình ảnh liền xoay chuyển thật nhanh, bọn họ đi qua rất nhiều nơi, xem qua rất nhiều phong cảnh, diệt trừ không ít yêu tà quấy phá, cuộc sống tuy rằng trải qua không có giàu có như ở Hình gia, nhưng nhìn ra được bọn họ là cực kỳ vui vẻ.

Kinh Nghê kiếm là bội kiếm của phụ thân Hình Ngọc Sinh, vẫn luôn đeo ở bên người hắn, mà mẫu thân của y, trên người mang theo bội kiếm tuy rằng cũng là một thanh kiếm tốt, nhưng rõ ràng là đơn giản hơn, tương đối thích hợp cho nữ tử sử dụng.

Mục Trường Đình cùng bọn họ ngồi xuống ở bên dòng suối, bọn họ thả bội kiếm xuống bên cạnh.

Nam nhân vốc một ngụm nước uống, lau miệng, quay đầu nhìn hai mẹ con nói: "Phía trước có làng, đêm nay chúng ta liền đến đó tá túc một đêm đi."

Mục Trường Đình ngước mắt nhìn ngắm một lúc, quả nhiên nhìn thấy phần cuối con đường uốn lượn, có một thôn nhỏ đổ nát lúc ẩn lúc hiện trong làn sương mỏng.

Thôn nhỏ vô cùng nghèo khổ, sau khi bọn họ đi vào thậm chí không cần phí tâm tìm thôn dân tá túc, liền tìm được một căn phòng ở bỏ hoang đã lâu. Trong phòng mạng nhện khắp nơi, tích bụi thật dầy.

Cả nhà bọn họ quét dọn trong ngoài một vòng, lại nhóm lửa nấu một chút đồ ăn đơn giản, rồi ở lại nơi này. Người trong thôn thấy trên lưng bọn họ đều có kiếm, ngay từ đầu liền hết sức đề phòng đối với bọn họ, về sau bọn họ giải thích mục đích đên đây với các thôn dân hiền hòa, mọi người mới yên lòng, biết được bọn họ sẽ trừ yêu, thậm chí là hưng phấn nhảy cẫng lên.

Hình phụ hiểu biết chữ nghĩa, thỉnh thoảng sẽ giúp người trong thôn viết sách viết thư, dạy tiểu hài tử đọc sách, kiếm lời hơn tiên sinh dạy học trước đó, thỉnh thoảng hắn cũng mang theo Hình Ngọc Sinh ra ngoài chém gϊếŧ yêu vật. Hình mẫu thì ở nhà khâu vá sửa chữa, đem vải thêu tích góp mang lên chợ trên trấn buôn bán.

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngừng.

Bọn họ ở sống ở đây một thời gian, có lẽ đã trải qua phiêu bạt không khỏi muốn tìm một chỗ yên ổn.

Thôn xóm cách xa ồn ào, non xanh nước biếc, bọn họ lại như một nhà ba người bình thường, nếu như cuộc sống vẫn luôn trôi qua như vậy, không khó tưởng tượng, Hình Ngọc Sinh đã hạnh phúc vui vẻ tới dường nào.

Mục Trường Đình ở bên trong ảo cảnh này chứng kiến thiếu niên, trên mặt lộ ra nụ cười có thể so với cái người hắn nhận thức kia khác nhiều lắm.

Hình Ngọc Sinh đối với cha mẹ lộ ra quyến luyến cùng tôn kính, được cha dắt ra núi bắt thỏ, lúc săn gϊếŧ yêu vật, trong mắt có chút hứng khởi vui vẻ.

Những thứ này, đều là thời điểm Hình Ngọc Sinh đã từng vô cùng hạnh phúc mà hắn không biết, thời điểm Hình Ngọc Sinh sẽ lộ ra một mặt tâm tính của thiếu niên. Nhưng Mục Trường Đình biết rõ, cha mẹ y sẽ chết, trong lòng hắn lại sợ hãi một màn cuối cùng sẽ tới này.

Có một ngày, một thôn dân máu me khắp người, lảo đảo chạy vào trong thôn, mắt lộ ra hoảng sợ cầm lấy tay Hình phụ nói: "Có, có yêu quái! Sẽ ăn, ăn thịt người! Nó còn đang ở phía sau, nó đi theo ta! Mau cứu giúp ta!"

Thôn dân vây quanh một vòng, thấy hắn kêu sợ hãi sau đó liền ngất đi, không khỏi hoảng loạn lên.

Hình phụ để cho bọn họ trấn tĩnh, dặn dò bọn họ đem thôn dân vì mất máu quá nhiều đã hôn mê đem về nhà, xử lý vết thương một chút, rồi quay người trở về trong phòng tìm Hình mẫu thương lượng đối sách.

Sau khi Hình mẫu nghe xong, thần sắc liền thay đổi, vội vã từ trong rương tìm lấy bội kiếm đã lâu bị phủ đầy bụi, hai người liếc mắt nhìn nhau, liền cùng đi ra cửa. Mục Trường Đình nhìn thấy đa phần là biến ảo theo Hình phụ, dần dần, hắn cũng hiểu rõ, cái này đại khái không phải là ký ức của Hình Ngọc Sinh, mà là của Kinh Nghê kiếm.

Kiếm có kiếm linh, kiếm linh nhận chủ, cho nên đối với chủ nhân phát sinh tất cả cảm động và nhớ nhung sâu sắc.

Mục Trường Đình cùng bọn họ đi ra ngoài, một con da dẻ như tro đen, yêu vật lỗ tai nhọn đứng ở cửa thôn, nửa người trên là hình thái người, nửa người dưới là đuôi cá. Tiện tay ném qua đây một bộ huyết nhục đã trống không, thi thể khô quắt chỉ còn một lớp da, đôi mắt âm u xanh biếc nhìn bọn họ chằm chằm, ma vật nhếch môi cười rộ lên: "Ô, lại có đạo sĩ ở đây, ngày hôm nay thực sự là may mắn." Đầu lưỡi thật dài quét nhanh qua môi một vòng, lúc hắn trông thấy con mồi thì sẽ biểu lộ hưng phấn.

Ma vật cao cấp có thể nói chuyện...

Cái này thậm chí so với những thứ bọn họ xử lý trước đây còn muốn lợi hại hơn, Mục Trường Đình nhớ tới hình vẽ miêu tả trong "Nghiễm vật chí", cái này... Cái này chẳng lẽ là Thủy Bá?

Một loại ma vật nhiều năm sinh sống ở biển sâu, trong cuộc đời phần lớn thời gian là ngủ say, mỗi mười năm thì thức tỉnh một lần, mỗi lần thức tỉnh lại muốn đại khai sát giới, mãi đến khi ăn được "Đồ ăn" đầy đủ nó mới chậm rãi tiêu hóa.

Rất nhiều người tu đạo, đã từng muốn đi tìm Thủy Bá trước khi nó thức tỉnh, tiên hạ thủ vi cường.

Nhưng mà Thủy Bá hết sức giỏi về ẩn nấp tung tích, nhất là nơi mà nó cần ngủ say mười năm, lựa chọn thời gian đương nhiên cực kỳ thận trọng, vì thế đến bây giờ còn chưa từng gặp qua, có ai có thể gặp Thủy Bá trước khi nó thức tỉnh, tìm được nó trước chứ.

Mục Trường Đình liếc mắt nhìn bộ da dính máu trên đất, không đành lòng dời mặt đi chỗ khác.

Cũng không biết ma vật này dọc đường đã ăn bao nhiêu người, làm bao nhiêu nghiệt, mới đến được thôn nhỏ trong núi này.

Hình phụ lạnh lùng giơ trường kiếm lên: "Ngươi có bản lĩnh bắt được ta, coi như ngươi lợi hại."

Thủy Bá lộ ra nụ cười khinh miệt: "Đạo sĩ thúi phô trương thanh thế, vốn nhìn thấy dung mạo ngươi tuấn tú, sẽ nương tay cho ngươi được chết một cách thống khoái một chút, đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí."

Lòng bàn tay Thủy Bá đẩy một cái, ma khí đánh ra! Đánh về phía Hình phụ!

Phu thê Hình gia lắc mình né qua, ma khí trên đất đập ra một cái hố sâu, bụi bặm tung bay.

Phu thê Hình gia song kiếm hợp bích, từ trong bụi bặm bay lên, thẳng tắp đâm về phía Thủy Bá!

Ba người triền đấu trên không trung, ma khí linh khí va chạm đan xen, phát ra tiếng vang bùm bùm!

Thôn dân đều trốn ở trong phòng không dám đi ra, Hình Ngọc Sinh đem vải thêu thay Hình mẫu đi bán lấy tiền, nhất thời còn chưa trở về.

Đây là lần đầu tiên Mục Trường Đình nhìn thấy Hình phụ dùng hết toàn lực để đánh nhau, trong không khí linh khí kịch liệt khuấy động, ngay cả thiên địa cũng theo đó mà biến sắc. Tầng mây kịch liệt trở mình, khoảnh khắc liền tối om om.

Hình mẫu bỗng nhiên bị một đuôi của Thủy Bá quét trúng ngực, chỉ thấy nàng bay ngã xuống đất, "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Hình phụ hét to một tiếng: "Đồng nhi!"

Thủy Bá cười lạnh một tiếng: "Vẫn còn lo lắng sao, nên lo lắng cho chính mình đi!"

Thân ảnh của hai người nhanh chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh tung bay, mưa lớn nhỏ giọt "Ầm ầm" rơi xuống đất.

Một người một ma cũng không biết đánh bao lâu, thực lực bọn hắn tương đương, triền đấu không ngừng.

Sau một khắc, chỉ thấy trên không trung kiếm quang chợt lóe! Thủy Bá bị kiếm khí gây thương tích, rơi xuống đất!

Hình phụ lùi về bên người Hình mẫu, đứng nghiêm, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Ma vật, còn muốn đánh? Hình mỗ tiếp tới cùng!"

Thủy Bá âm ngoan lườm hắn một cái, phi thân rời đi, giọng nói lạnh lùng vang vọng trên không trung: "Ngươi hãy chờ! Ta sẽ còn trở lại! Lần sau nhất định phải tắm máu nơi đây!"

Mục Trường Đình đứng ở sau lưng Hình phụ, vừa vặn nhìn thấy tay hắn vẫn luôn chắp sau lưng run rẩy kịch liệt, một dòng máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống, tí tách, tí tách, nhỏ xuống trên đất.

Ma vật vừa đi, hắn đột nhiên ngã quỵ ở trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Hắn từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, mới vừa rồi chẳng qua chỉ là cứng rắn chống đỡ. Hình mẫu lo âu đỡ lấy hắn, hai người đối diện, hắn lại khẽ mỉm cười, đưa tay bao phủ tay của Hình mẫu, an ủi: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."

Thời điểm Hình Ngọc Sinh trở lại, nhìn thấy cha mẹ đều bị thương nặng, sắc mặt y liền thay đổi, phẫn nộ đến cả người đều run rẩy.

Y xoay người muốn đi, Hình phụ đã trách cứ: "Trở về! Có đầu óc hay không! Ngươi cho rằng chỉ bằng bản lĩnh của ngươi bây giờ sẽ là đối thủ của nó sao? Dù cho nó hiện tại bị thương nặng, ngươi đi cũng chỉ có tự tìm chết!"

Một lời nói khiển trách làm cho Hình Ngọc Sinh dần tỉnh táo lại, y cắn răng đứng hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta đi sắc thuốc cho các ngươi."

Mục Trường Đình cùng Hình phụ đồng thời thở dài một tiếng, Mục Trường Đình ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Hình phụ, chỉ thấy hắn hơi nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: "Sinh nhi còn chưa đủ thành thục bình tĩnh, ta thật sự lo lắng..."

Lo lắng cái gì? Hắn lại không tiếp tục nói ra nữa.

Mục Trường Đình nghe xong, không biết tại sao tâm trạng liền trầm xuống, như là rơi xuống hố sâu vạn trượng, đè nén tới mức hắn không thở nổi.

Ngươi đang lo lắng cái gì chứ? Lo lắng y không có cách nào chống đỡ cái nhà này sau khi ngươi chết sao? Không chăm sóc tốt mẫu thân của y sao?

Nhưng mà, e rằng ngươi dự liệu được lần này khó thoát một kiếp, mà có lẽ cho tới chết cũng không nghĩ tới, cuối cùng lưu lại trên đời này chỉ có cô độc một mình y mà thôi.

Hình phụ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền bắt đầu suy nghĩ kế sách đối phó.

Đầu tiên, hắn nghĩ tới đương nhiên là muốn người trong thôn trước tiên hãy rời đi, nhưng mà ma vật rất xảo quyệt, lúc nó chạy trốn đã âm thầm làm phép thuật, không được ra khỏi phạm vi quy định, để bọn họ giới hạn ở trong thôn, ai cũng không cách nào xuyên qua bức tường phép thuật kia được.

Tư vị ngồi chờ chết cũng không hơn gì, có lẽ Hình phụ có thể bảo toàn tính mạng cho một nhà của mình, nhưng đây là bao nhiêu thôn dân vô tội, dùng tính cách của hắn không thể vứt bỏ bọn họ mà đi.

Vì vậy, hắn liền to gan làm một biện pháp.

Hắn triệu tập hết toàn bộ thôn dân, khuyên bảo bọn họ làm sao chống lại ma vật. Hắn sẽ chế tạo ra phù cụ, phân phát cho hết thảy thôn dân, cũng dùng ba ngày này dạy mọi người bày ra một trận pháp. Đến lúc đó, ma vật đến, liền do hắn dẫn dụ ma vật này vào trong trận pháp, mọi người chỉ cần đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể bắt được ma vật!

Dù cho vẫn có người nghi ngờ phương pháp này có ổn thỏa hay không, đối với bọn họ lúc nước tới chân mới nhảy mà nói đó là người bình thường tay trói gà không chặt thật sự có thể làm sao? Nhưng mà dù sao cũng hơn là ngồi chờ chết, cái này cũng là không có biện pháp.

Toàn thôn gộp lại có hơn một trăm người, ngay đêm đó, ba người Hình gia thức đêm viết xong linh phù bày trận cần dùng.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, phải dạy bọn họ chính là bày trận Tẩu vị, thời điểm ném ra linh phù! Dạy bọn họ không phải là một chuyện dễ dàng, luyện tập vị trí ước chừng dùng tới hai ngày mới làm cho tất cả mọi người nhớ kỹ, đồng thời không hề phạm sai lầm.

Hình mẫu có chút lo sợ bất an: "Trận này thật sự là không được có một chút sơ suất nào, bằng không để cho ma vật chạy thoát cũng không sao, sợ nhất là, nó sẽ bởi vậy mà cuồng hóa, đến lúc đó không phải sức một mình chúng ta là có thể khống chế được."

Hình phụ nhíu chặt lông mày, vuốt cằm nói: "Không sai, trận pháp này khó thì khó nên muốn cho hơn trăm người phối hợp lẫn nhau mới có thể có hiệu quả, nhưng mà Đồng nhi cũng đừng quá lo lắng, nếu như ma vật cuồng hóa, ta sẽ liều mạng kiềm chế nó!"

Hình mẫu kinh hãi đứng lên: "Phu quân, ngươi không phải là muốn cùng nó đồng quy vu tận chứ?"

Hình phụ ôn nhu nhìn nàng, không chút e dè che giấu: "Đồng nhi, ngươi với ta đã là phu thê từ trước đến nay, đó là may mắn trong cuộc đời Hình Mộng Tân ta, ta sợ không đáp ứng được cùng ngươi bạc đầu giai lão, chỉ mong ngươi có thể chăm sóc thật tốt chính mình, chăm sóc thật tốt Sinh nhi. Nếu như hồn phách có thể đi vào luân hồi, ta nhất định không uống canh Mạnh Bà kia, vẫn luôn, vẫn luôn ở trên cầu Nại hà chờ ngươi."

Mục Trường Đình không đành lòng nhìn, mạnh vén rèm chạy đi ra ngoài.

Bóng đêm nặng nề, bên trong cánh cửa lúc này liền truyền đến âm thanh kiềm nén khóc lóc của nữ nhân.