Chương 16: Duyên phận

Viên Dực Sơn ngày ngắn đêm dài, mặt trời xuất hiện chưa tới một canh giờ liền bị toàn bộ mây đen che lấp.

Mục Trường Đình một khắc trước còn thích ý phơi nắng, một khắc sau toàn thân liền bị bao phủ ở trong bóng tối, hắn tiếc nuối đứng lên, quay đầu lại bắt chuyện với Hình Ngọc Sinh.

Hai người ở trong huyệt động nghỉ ngơi một đêm, hiện tại tinh thần đã tràn đầy.

Khỏa Ngân Thụ cành lá xum xuê, linh hoa màu trắng đầy cành nhánh, so với cây của người khác đã cao hơn một đoạn. Hai người bọn họ trước đó đã chém gϊếŧ không ít tiểu yêu, hơn nữa tối hôm qua đã gϊếŧ chết ma vật cao cấp, bất tri bất giác đã vượt lên dẫn trước thật xa.

Mục Trường Đình lại nhìn tình huống của những người khác một chút, Khỏa Ngân thụ của tất cả mọi người, ngoại trừ của hắn với Hình Ngọc Sinh là mọc rất tốt, của Phó Tức Phong cũng không kém, xếp hạng theo sát phía sau bọn họ.

Lại nhìn về phía sau, chính là tiểu đệ tử Chu Trĩ, Khỏa Ngân Thụ đơn thuần đáng yêu kia cũng không tệ.

Ý tưởng chém gϊếŧ ma vật cao cấp quả nhiên là đúng, sau đó hai người lại theo dạng bức họa hồ lô, lợi dụng Băng Lăng kính tìm nhiều những ma vật hơi lợi hại, sau khi xử lý xong, linh hoa "Xẹt xẹt xẹt" nở liên tục.

Vào lúc này, ở phái Thanh Tâm.

Chưởng môn tiên tôn Tạ Ứng Quân đứng chắp tay, hài lòng vuốt cằm nói: "Năm nay tư chất của các đệ tử nhìn chung không tệ, đặc biệt là mấy cây nở càng lúc càng tươi tốt kia, càng khó hơn chính là cánh hoa của linh hoa trắng noãn như tuyết, nói rõ linh lực tinh thuần của bọn họ."

Chấp Giới trưởng lão vuốt chòm râu dài, đồng ý nói: "Không sai, mấy người này quả thực là hiếm thấy."

Tạ Ứng Quân cười cười, vẫn không nói chuyện, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười hài lòng: "Vậy chẳng phải trước tiên ta phải chúc mừng Hạ chưởng môn sư huynh, một lúc thu được nhiều đồ đệ tốt như vậy sao."

Tạ Ứng Quân quay đầu lại nhìn hắn một chút, lo lắng nói: "Lúc này bên ngoài gió lớn, thân thể ngươi yếu ớt như thế cũng không cần phải đi theo chúng ta."

Đôi mắt đào hoa của người nọ lưu chuyển, dung mạo tuấn lãng kết hợp với đôi môi hơi vểnh lên, vốn là bộ dáng vô cùng phong lưu phóng khoáng, nhưng đáng tiếc chính là hắn ngồi trên xe lăn, hai chân đều không thể cử động, sắc mặt tái nhợt lộ rõ bệnh trạng.

Cầm Thư Trọng cười cười: "Không sao, suốt ngày chế thuốc cũng rất là buồn chán, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Chấp Giới trưởng lão mỉm cười với hắn nói: "Y sư trưởng lão không lẽ không nghĩ tới, muốn thu nhận một hai đồ đệ không?"

Cầm Thư Trọng tuổi tác cũng sấp sỉ chưởng môn tiên tôn, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí "Trưởng lão" rồi, nguyên nhân không gì khác, chính là ở con đường luyện đan, trong thiên hạ, hắn dám nhận thứ hai, không ai dám nhận đệ nhất.

Cầm Thư Trọng nghe Chấp Giới trưởng lão nói lời trêu chọc, ngược lại khá là nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, cũng chưa chắc không thể." Dừng một chút, hắn kéo dài giọng, "Chỉ là không biết chưởng môn sư huynh có nguyện ý bỏ đi những thứ yêu thích hay không a?"

Chấp Giới trưởng lão vỗ tay khen ngợi: "Nếu như ngươi chịu thu nhận, sư huynh ngươi không chịu cho, ta cũng phải khiến hắn cho! Hai người các ngươi nếu như từ sớm chịu thu đồ đệ, phái Thanh Tâm có người nối nghiệp, chẳng phải là một chuyện tốt sao?"

Tạ Ứng Quân bất đắc dĩ cười: "Ngươi đừng nghe hắn nói mò, Thư Trọng phiền nhất là có người ra vào ở Mai Kiến Cung, quấy rầy hắn tu tập, nơi nào muốn nhận đồ đệ chứ?"

Cầm Thư Trọng ngồi trên xe lăn, trong mắt nhàn nhạt lộ ra ý cười, chống đầu cười: "Thế gian này người hiểu rõ ta nhất, xem ra không phải là chưởng môn sư huynh Mạc Chúc Liễu."

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, Tạ Ứng Quân nghe vào lại có chút hoảng thần.

Mà bên kia, Mục Trường Đình có chút buồn bực.

Hắn ở Viên Dực sơn đợi một ngày một đêm, đυ.ng phải đệ tử đồng môn nhiều vô số kể, hết lần này đến lần khác lại không thấy Phó Tức Phong.

Viên Dực sơn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không đúng lắm, cái này phải là hai người không duyên phận nhiều lắm mới có thể không gặp được nhau a...

Hình Ngọc Sinh cầm Băng Lăng kính dẫn đường ở phía trước, Mục Trường Đình đi theo sau lưng y nhìn khắp nơi xung quanh, lẩm bẩm: "Ngươi cũng giúp ta nhìn một chút, nếu nhìn thấy Phó Tức Phong thì kêu ta một tiếng. Hừ, tiểu tử này đến cùng là đi nơi nào rồi?"

Đầu ngón tay điểm một chút, trên Băng Lăng kính xuất hiện "Nhân vật của đề tài", ánh mắt Hình Ngọc Sinh khẽ chuyển, bước nhanh một bước, trực tiếp đi về hướng Đông: "Ừm, đi nhìn bên này xem."

Mục Trường Đình ngẩn người: "Nhưng tại sao ta lại nghe thấy phía Tây có tiếng đánh nhau, không tới nhìn sao?"

Hình Ngọc Sinh xoay người nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Có tiếng đánh nhau chứng minh có người đang chém yêu, chúng ta đi tham gia trò vui, nếu như bị người ta lầm tưởng rằng muốn chia chác thì làm sao bây giờ?"

Mục Trường Đình cười nói: "Lúc nào ngươi làm việc cũng phải chu toàn đến vậy sao? Được, chúng ta đi thôi."

Vốn hắn còn muốn nói đi qua bên kia có thể nhìn thấy Phó Tức Phong hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, nếu hiện tại hắn đã đi cùng Hình Ngọc Sinh chém yêu, Hình Ngọc Sinh lại nghe hắn khuyên bảo, dọc đường biểu hiện tốt một chút để bái sư phụ tốt.

Hiện tại Mục Trường Đình lại ở đây lãng phí thêm thời gian của y, cố ý kéo y đi tìm Phó Tức Phong sao?

Hai ngày một đêm trôi qua rất nhanh, lúc bầu trời đêm xuất hiện thất tinh dị tượng, tất cả mọi người liền dừng động tác trong tay, dành thời gian tìm kiếm truyền tống trận. Thời gian mỗi một trận pháp mở ra đều có hạn định, trải qua thời gian dài sinh tử tranh đấu, ai cũng không nghĩ sẽ ở lại nơi âm quỷ máu tanh này.

Trận pháp mang ra khỏi nơi này sẽ mãnh liệt, linh lực phun trào cũng sẽ đặc biệt rõ ràng. Các đệ tử một đường đi về hướng có linh lực phun trào, cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều bị dẫn dắt đến một hồ nước trong núi.

Màn trời tối đen buông xuống, ánh sao trên đỉnh đầu lấp lánh rực rỡ.

Thế nhưng mặt hồ lại yên lặng vô cùng, theo dự đoán trận pháp nơi này cũng chưa từng xuất hiện. Mục Trường Đình ngồi xổm người xuống vốc một bụm nước, nước trong suốt, cảm xúc hơi lạnh, chỉ là nước bình thường mà thôi.

Mục Trường Đình nhìn mặt nước trầm ngâm nói: "Truyền tống trận có thể... Ở dưới nước hay không?"

Hình Ngọc Sinh còn chưa trả lời, một giọng nói quen thuộc liền vang lên bên tai: "Ta đạp ngươi xuống xem thử, chẳng phải sẽ biết sao."

Ánh mắt Mục Trường Đình sáng lên, vui vẻ nhảy dựng lên: "A Phong! Ngươi chạy đi đâu vậy? Ta đã tìm ngươi rất lâu!"

Phó Tức Phong vẫn luôn đen mặt, nghe vậy, trên mặt thoáng cái liền dịu xuống, nghiêm mặt nói: "Còn biết tìm ta, ta còn nghĩ ngươi đã có người bầu bạn, đã sớm quên mất ta rồi."

Hình Ngọc Sinh đứng nhìn mặt hồ, rũ mắt, nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Mục Trường Đình liếc mắt nhìn y một cái, rồi tiến đền gần Phó Tức Phong hai bước, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng là trùng hợp gặp được, ta xem ngươi thu hoạch cũng không tồi a, ba người đứng đầu hiện tại là ba người chúng ta."

Tâm tư Phó Tức Phong xoay chuyển nhanh, trong nháy mắt liền hiểu Mục Trường Đình làm như thế nào biết được tình huống của Khỏa Ngân Thụ.

Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Hình Ngọc Sinh vẫn lẳng lặng đứng ở bên hồ, không nhịn được hoài nghi, Hình Ngọc Sinh chọn Băng Lăng kính rốt cuộc là tùy ý lựa chọn, hay là cố ý chọn đây.

Cả tâm tình Mục Trường Đình đều nghĩ đến trận pháp truyền tống, căn bản không nhận ra được trầm mặc quỷ dị giữa hai người.

Hắn chỉ chỉ mặt hồ, nói với hai người: "Ánh sao chỉ về chính là nơi này, ta đi xuống nhìn một chút, dù sao cũng không có đường nào khác." Dứt lời, hắn nhún người nhảy một cái, nhảy vào trong nước.

Hình Ngọc Sinh theo bản năng đi theo hai bước, trước mắt bỗng nhiên vươn ra một cánh tay, Phó Tức Phong cười nhạt: "Ta nói này, Trường Đình từ nhỏ đã thiện lương, đối với người nào cũng nhiệt tình chăm sóc, đối với con mèo con chó đáng thương cũng như vậy, nhưng nếu như chúng nó nghĩ tới ân tình, lúc đó muốn cùng hắn về nhà, dựa vào hắn cả đời, đó chính là si tâm vọng tưởng."

Phó Tức Phong không đầu không đuôi nói một câu như thế, lông mi Hình Ngọc Sinh khẽ rung, sắc mặt trước sau vẫn không thay đổi lẳng lặng nhìn mặt hồ.

Phó Tức Phong cũng không quản y có đáp lại mình hay không, nói xong cũng đứng ở một chỗ xa một chút, chờ Mục Trường Đình lên bờ.

Mọi người vây quanh một vòng, đều đang ngẩng đầu ngóng trông.

Một lát sau, Mục Trường Đình từ trong nước ló đầu ra, cao hứng vẫy tay với tất cả mọi người: "Này! Truyền tống trận ở dưới đáy, không có nguy hiểm, mọi người mau xuống đây đi!"

Hắn cười đến mặt mày cong cong, tóc dài buộc lên có chút lỏng lẻo, đang ướt sũng dán ở trên người.

Ánh mắt Hình Ngọc Sinh thoáng cái liền dừng ở trên người hắn, không chút do dự nhảy xuống.

Phó Tức Phong cũng nhảy xuống theo, mọi người thấy bọn họ nhảy xuống, cũng rối rít nhảy xuống nước.

Cái hồ này khá sâu, càng đi xuống dưới, càng có chút vất vả.

Rong rêu chập chờn, truyền tống trận tỏa ra hào quang chói mắt, trong lòng tất cả mọi người đều vui vẻ, tăng nhanh tốc độ, lại giống như cá lội vui sướиɠ bơi về phía truyền tống trận.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên vòng xoáy khổng lồ! Các đệ tử hoảng loạn không thôi, cố ra sức bơi về phía truyền tống trận, thậm chí đạp về phía mặt hồ! Sau một khắc, bên hông buông lỏng một cái, bội kiếm trên người mọi người không hẹn mà cùng bị vòng xoáy hút tới!

Người bọn họ không có chuyện gì, chỉ có bội kiếm mất, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Phái Thanh Tâm phát cho mỗi một đệ tử một thanh bội kiếm tuy rằng cũng không kém, nhưng cũng không phải vật quý hiếm gì. Một số đệ tử sửng sốt tại chỗ một lát, rồi bơi về phía trận pháp truyền tống.

Duy chỉ có một bóng người, không muốn sống mà bơi về hướng vòng xoáy cuồn cuộn kia!

Mục Trường Đình quay đầu lại đúng lúc nháy mắt trông thấy một màn này, hắn cả kinh trợn mắt lên, nguy rồi, bội kiếm của Hình Ngọc Sinh là cha mẹ hắn để lại, đối với hắn mà nói đó là vô cùng quý giá...

Hắn gần như chưa từng có chút do dự liền muốn đuổi theo, lúc này Phó Tức Phong lại giơ tay chế trụ cổ tay của hắn, cương quyết kéo hắn bơi về phía truyền tống trận.

Mục Trường Đình cau mày ra dấu với hắn, Phó Tức Phong cũng không thèm nhìn.

Mắt thấy sắp đến gần truyền tống trận, Mục Trường Đình gấp đến độ dùng sức lực bú sữa mẹ ra sức đẩy tay Phó Tức Phong ra, chân vừa đạp, bỗng chốc bắn đi ra thật xa. Phó Tức Phong tức giận đến thất khiếu bốc khói, còn muốn đi tóm hắn, nhưng mà đuổi theo bơi được vài bước, liền thấy thân ảnh của hai người trong nháy mắt đi vào trong vòng xoáy, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.

Đáy hồ dần dần bình yên lại, dường như hết thảy vừa nãy đều là ảo giác.

Thân thể nhanh chóng lưu chuyển lên lên xuống xuống trong vòng xoáy, ý thức Mục Trường Đình dần dần tiêu tan, mê man, dường như có người kéo hắn lại.

Bên tai truyền đến tiếng nước nhỏ giọt, lúc Mục Trường Đình tỉnh lại lần thứ hai, phát hiện mình đang nằm nhoài trên người Hình Ngọc Sinh.

Mục Trường Đình chống đỡ ngồi dậy, toàn thân đều giống như muốn rời ra từng mảnh, đau nhức.

Chỗ này hẳn là một cái động dưới đáy hồ, cửa động được bố trí pháp thuật, hồ nước không có cách nào tiến vào.

Mục Trường Đình vỗ vỗ mặt Hình Ngọc Sinh, thấp giọng gọi tên y, Hình Ngọc Sinh cau mày, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của y có chút rời rạc, qua thật lâu mới tụ lại ở trên mặt Mục Trường Đình, mê mang nói: "Đây là nơi nào?"

Mục Trường Đình dìu y ngồi dậy, bất đắc dĩ cười: "Còn có thể là nơi nào? Là nơi hút kiếm của ngươi."

Hình Ngọc Sinh ngây ngốc sững sờ một chút, lập tức khẩn trương tìm kiếm khắp nơi, nhưng trên đất sạch sẽ, cái bóng của một thanh kiếm cũng không thấy. Hình Ngọc Sinh nhíu mày, nhìn về thông đạo tĩnh mịch của thủy động. Hai người bọn họ bây giờ đều không có vũ khí bên người, nếu như gặp phải ma vật thì sẽ bị thiệt thòi.

Bản thân Hình Ngọc Sinh thì không sợ nguy hiểm, nhưng y lo lắng an toàn của Mục Trường Đình.

Y còn đang suy nghĩ sách lược vẹn toàn, Mục Trường Đình đã đứng lên, một bên vắt quần áo khô hết nước, một bên nói với y: "Nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Chúng ta vào xem một chút, kiếm của ngươi chắc là ở bên trong." Giọng điệu của hắn bình thường, giống như không thèm quan tâm phía trước có tầng tầng nguy hiểm hay không, cũng không quan tâm vì chuyện này mà cản trở việc hắn bái sư hay không.

Hình Ngọc Sinh mím môi, không hề chớp mắt dõi theo mặt hắn.