Chương 9: Sinh mà làm dị loại

Hình Ngọc Sinh chắp tay sau lưng, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa khép lại, nhẹ nhàng xoay chuyển, kết ra một trận pháp truyền âm. Linh khí tại đầu ngón tay lưu động, phát ra ánh sáng trắng trong suốt. Y đang không ngừng thử liên hệ với Thẩm Nghi, nhưng mà linh khí chảy ra, lại không tìm được hướng chảy chính xác.

Có thể thấy được yêu quái đã không nói dối, lúc này có lẽ nhóm Thẩm Nghi nhất định là bị mê hồn trận vây rồi.

Mục Trường Đình đứng ở bên cạnh Hình Ngọc Sinh, hiển nhiên có thể phát hiện sóng ngầm linh lực trên người y, hắn hơi đi chuyển về phía trước một bước, nghiêng người chắn trước người Hình Ngọc Sinh, để tránh bị yêu quái phát hiện.

Yêu quái trào phúng cười nói: "Trên đời này có loại người là trời sinh có mệnh cô độc, người sinh ra giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, khắc cha mẹ khắc huynh muội khắc trượng phu khắc nhi tử, ta chính là người như vậy." Nói đến chỗ này, ánh mắt của nàng rơi vào trên người thiếu niên trầm mặc ít nói, lạnh nhạt như băng, trong ánh mắt xẹt qua ý cười, "Xem ra, y cũng vậy."

Sống lưng Hình Ngọc Sinh cứng đờ, trận pháp truyền âm đột nhiên đứt đoạn.

Mục Trường Đình ngẩn người, liều mạng nhịn xuống kích động muốn quay đầu nhìn y, cười cười: "Yêu nữ tỷ tỷ sao có thể khẳng định như vậy chứ? Cái này cũng có thể nhìn ra được sao?"

Yêu quái hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, vận mệnh đối với người như chúng ta như thế dù sao vẫn là không công bằng." Dừng một chút, nàng liền thấp giọng nói tiếp, trong giọng nói còn có chút hoài niệm, "Nếu như trong cuộc đời ngươi có thể gặp được một người không chê ngươi, nguyện ý gạt bỏ hết khó khăn cũng phải đi cùng với ngươi, thì sẽ biết người như thế đối với ta mà nói, phần tình cảm này có bao nhiêu không dễ. Ta với Phạm Lang là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hắn đợi ta đã là như thế."

"Bà mẫu lúc đầu cật lực phản đối Phạm Lang cưới ta vào cửa, nhưng không chịu được Phạm Lang lấy cái chết ra bức ép, cuối cùng vẫn là đồng ý. Lúc đó ta vẫn quá ngây thơ, một lòng cho rằng cuộc sống hạnh phúc mà ta mong đợi rốt cục đã đến, nhưng trên thực tế, từ ngày gả vào Phạm phủ cuộc sống không dễ chịu vẻ vang như trong tưởng tượng của người ngoài. Bà mẫu rất không hài lòng việc ta làm dâu, cho rằng sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khắc chết tất cả mọi người Phạm gia. Ta sớm chiều phụng dưỡng, mặc kệ ta bị bệnh cũng được, bị thương cũng tốt, không có một ngày đến trễ, nhưng bà mẫu vẫn không hài lòng đối với ta. Bình thường bởi vì một ít việc nhỏ, động một tí là đánh chửi ta, thậm chí cả đêm cho ta quỳ gối ở từ đường tổ tiên tự suy ngẫm. Không cho ăn cơm, cũng không cho người khác đến thăm hỏi."

"Gả vào Phạm phủ ba năm, mỗi ngày ta đều trải qua cuộc sống như thế, nơm nớp lo sợ, như bước đi trên băng mỏng. Nhưng ta không hối hận, bởi vì Phạm Lang mặc dù nhu nhược hiếu thuận, nhưng đối đãi với ta vô cùng tốt. Hắn từng nói, cuộc đời này chỉ cưới một mình ta, chỉ yêu một mình ta." Nói đến chỗ này, yêu quái đột nhiên nhắm mắt lại, thống khổ nói, "Vốn tưởng rằng đời này nhịn một chút thì sẽ qua, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, chính là bởi vì ta gả vào Phạm phủ ba năm ngày đêm chịu cực khổ, thân thể hư nhược, cuối cùng cũng không thể mang thai, bất mãn của bà mẫu đối với ta cũng ngày càng tăng, hơn nữa còn ép buộc Phạm Lang cưới thêm một thϊếp thất!"

"Lúc đầu Phạm Lang không muốn, nhưng không chịu được bà mẫu cả ngày lẫn đêm ở nhà khóc nháo, sau cùng vẫn là đồng ý. Trong lòng ta thương tâm, nhất thời oán hận hắn không tuân thủ lời hứa, cũng vừa hận chính mình không có cách nào có thể mang thai dòng dõi Phạm gia." Yêu quái nở nụ cười thê lương, "Nữ nhân a, có lúc chính là ngu ngốc như vậy, lui một bước, rồi lại từng bước lui tiếp. Từ lúc Vương di nương tiến vào nhà Phạm gia, cuộc sống của ta càng không dễ chịu lắm. Nàng có bà mẫu thương yêu, lại là người có thủ đoạn, nhiều lần ở trước mặt Phạm Lang hãm hại ta, dần dần, Phạm Lang càng ngày càng xa cách ta, ít xuất hiện trong phòng ta."

"Rất nhanh, Vương di nương có thai, có lẽ là ông trời cũng không ưa bộ dáng phách lối của nàng. Đợi đến lúc tháng mười lâm bồn, nàng lại khó sinh, mời rất nhiều đại phu đều vô dụng, nếu chịu đựng thêm nữa tính mạng mẹ con nàng đều sẽ khó có thể bảo toàn. Vào lúc này, không biết nàng từ nơi nào cho người mời đến một thuật sĩ giang hồ họ Giang, đạo sĩ thúi họ Giang này sau khi xem qua, nói sở dĩ Vương di nương khó sinh, hoàn toàn là bởi vì trong nhà có một người sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, nàng bị sát khí áp chế, mới có một kiếp này.

"Bà mẫu luôn luôn sùng bái người tu đạo, lại thêm từ trước đến nay luôn bất mãn đối với ta, lúc này đối với lời hắn nói cũng không nghi ngờ chút nào." Yêu quái cắn chặt hàm răng, mặt đầy hận ý, "Đạo sĩ họ Giang này hiến kế, chỉ cần móc trái tim của người sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, đưa cho Vương di nương dùng, thì có thể bảo đảm mẹ con các nàng bình an vô sự. Bà mẫu sợ xảy ra án mạng, ban đầu cũng không chịu đồng ý, nhưng sau đó đạo sĩ họ Giang kia lập lời thề, hắn có thể dùng tính mạng để đảm bảo, hắn có phương pháp bí thuật, có thể bảo đảm sau khi ta bị móc tim, vẫn bình yên vô sự."

Mục Trường Đình không nhịn được thở dài nói: "Thật là làm cho người nghe sởn cả tóc gáy, lại khiến người ta khó có thể tin có phương pháp cứu chữa này."

Yêu quái cười lạnh nói: "Nhưng hết lần này tới lần khác, vì dòng dõi Phạm gia bọn họ, bà mẫu tin... Ngay cả Phạm Lang! Ngay cả Phạm Lang cũng tin! Tính mạng của ta ở trong mắt bọn họ rẻ mạt như cỏ rác, còn không quan trọng bằng hài tử chưa ra đời kia!" Yêu quái dừng một chút rồi thấp giọng nói: "Từ đầu đến cuối, ta đều chẳng hay biết gì. Ta còn nhớ, đêm đó, bà mẫu dặn dò nhà bếp làm một bàn lớn đồ ăn, mời ta cùng dùng cơm. Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên bà mẫu nở nụ cười với ta, ngay cả Phạm Lang cũng chịu ngồi cùng bàn với ta, trong lòng ta hơi lo lắng, mà càng nhiều hơn chính là cao hứng, cho rằng Phạm Lang rốt cuộc đã hồi tâm chuyển ý."

"Không biết lúc nào ta đã uống say, chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất đều xoay chuyển, lúc tỉnh lại, liền thấy mình nằm ở trên đất rừng núi hoang vắng. Trên mặt đất dùng máu tươi vẽ ra trận pháp, ta muốn đứng lên, nhưng mà toàn thân đều bủn rủn vô lực. Phạm Lang đứng ở ngoài trận pháp, ở xa xa giơ đuốc đối diện với ta." Yêu quái nói đến chỗ này nước mắt đã rơi như mưa, "Ta đưa tay về phía hắn, không ngừng khóc lóc, cầu xin hắn cứu giúp ta. Phạm Lang lại đột nhiên nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, mà ngay cả nhìn ta một cái, cũng cảm thấy trong lòng không yên."

"Đạo sĩ họ Giang kia rót cho ta uống xong một chén nước bùa chú, sau đó liền đứng ở trước đài thần giơ kiếm gỗ bắt đầu thi pháp niệm chú, ta chỉ cảm thấy bên tai ong ong không ngừng, đầu đau muốn nứt ra. Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên có từng trận tiếng sấm, lập tức liền nổi lên mưa to như trút nước, Đạo sĩ họ Giang giơ con dao lên đi về phía ta, ta không biết hắn muốn làm gì, nhưng bản năng cảm thấy sợ hãi. Ta lớn tiếng gọi Phạm Lang, hi vọng hắn có thể cứu giúp ta, nhưng cuối cùng, cho dù là lúc đao nhọn kia đâm thủng l*иg ngực ta, lúc ta đau đớn kêu gào, hắn cũng chưa từng đến gần ta một bước!"

"Sau khi bọn họ lấy đi trái tim của ta, ý thức của ta mơ hồ, dường như nghe thấy đạo sĩ họ Giang kia đang thăm dò hơi thở của ta, nơm nớp lo sợ nói với Phạm Lang, ta đã chết, là phương pháp của hắn sai sót... Sau khi Phạm Lang nghe xong, liền hét lên giống như phát điên vậy, trong nháy mắt đó, trong lòng ta liền có chút sảng khoái." Yêu quái nở nụ cười thê lương, "Sau đó, bọn họ đem thi thể của ta vùi vào trong đất, rồi thảng thốt rời đi, nói với bên ngoài rằng ta bị bệnh nặng, không tiện gặp người khác."

"Ta bị chôn ở trong đất bảy bảy bốn mươi chín ngày, rồi từ trong đất bò ra ngoài, liền thành bộ dáng như bây giờ." Yêu quái chỉ vào Vương di nương thần trí hoàn toàn không còn, nổi giận nói, "Dáng dấp nàng như vậy thì nói là không phải người cũng không phải quỷ, vậy ta thì sao? Ta là cái gì? Ta biến thành một quái vật ngay cả mình cũng không nhận ra! Ta không muốn bọn họ chết, mà ta muốn bọn họ sống không bằng chết!"

Trên mặt yêu quái bỗng nhiên lộ ra nụ cười ôn nhu lại có chút quái dị: "Vương di nương không phải là thích móc trái tim người ăn sao? Vậy ta liền để nàng ăn đủ, đời này đều lấy tim người ăn mà sống! Thần trí của lão thái bà kia từ lâu đã mơ hồ, ta muốn bóp chết bà ta giống như bóp chết một con kiến, cho nên ta một chút cũng không gấp, ta muốn giữ lại bà ta từ từ dằn vặt. Còn Phạm Lang, ta lại không nỡ gϊếŧ hắn, ta muốn hắn đời này đều phải ở bên cạnh ta, ở trong địa ngục trần gian này, sống chung với ta trong đau khổ vô biên! Ha ha ha ha ha ha!" Nàng ngửa mặt lên trời cười ha hả, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống.

Hình Ngọc Sinh đã bắt đầu kết lại trận pháp truyền âm trong lúc yêu quái đang kể lại mọi chuyện, sau khi Thẩm Nghi nghe xong chuyện vừa nãy, hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi trong đầu Hình Ngọc Sinh liền vang lên giọng nói: "Ngăn cản nàng, ta rất nhanh sẽ phá trận ra ngoài!"

Hình Ngọc Sinh vụиɠ ŧяộʍ ra dấu với Mục Trường Đình, Mục Trường Đình hiểu ý, vội vàng nói với yêu quái : "Ngươi với Phạm gia dây dưa một đời, cũng bị cừu hận liên lụy một đời, ngươi có từng nghĩ tới, như vậy có đáng giá không? Vĩnh viễn thống khổ và thù hận thật sự chính là điều ngươi muốn sao?"

Yêu quái trào phúng nói: "Đứa nhỏ, ngươi chưa từng trải qua chuyện yêu đương, không biết phản bội, vứt bỏ có thể gây tổn thương cho một người sâu đậm đến tình cảnh nào đâu, oán hận trong lòng ta, đau đớn trong lòng ta, ngươi có thể biết rõ mấy phần chứ?" Dừng một chút, nang lại nhếch môi nở nụ cười, "Đợi đến khi đồng bạn của ngươi, có một ngày cũng chịu đựng nỗi khổ giống ta, nếm đủ bạc tình cùng bạc nghĩa của trần gian, ngươi sẽ biết tất cả những chuyện ta làm hôm nay có đáng giá hay không. Hồn phi phách tán thì thế nào! Không vào luân hồi thì sao chứ! Sinh ra làm người, sinh làm dị loại, mới thật sự là bất hạnh!"

Hàm răng Hình Ngọc Sinh cắn chặt, hồi lâu sau mới phun ra một câu: "Không, ta với ngươi khác nhau!"

Yêu quái cười nói: "Ồ? Có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng sẽ giống nhau." Ánh mắt âm ngoan của nàng giống như rắn độc quấn quanh ở trên người Mục Trường, "Hãy để cho ta giúp ngươi một chút!"

Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên ra tay, chẳng qua chỉ ở trong nháy mắt móng tay nhọn liền đưa tới trước người Mục Trường Đình.

Phản ứng của Mục Trường Đình đã là cực nhanh, vung kiếm hướng tay nàng chém tới, giơ tay chém xuống, nhưng chém tới chỉ là không khí!

Sau lưng Mục Trường Đình đột nhiên chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác tóc gáy cả người đều dựng lên.

Thân ảnh nữ tử đột nhiên ở sau lưng Mục Trường Đình, đôi mắt Hình Ngọc Sinh trừng lớn, đưa tay kéo lại cổ tay của Mục Trường Đình, muốn kéo hắn qua bên cạnh mình! Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, móng tay màu đỏ chụp chặt cổ tay trắng nõn yếu ớt của Mục trường Đình, Mục trường Đình chỉ kịp phát ra một tiếng thở gấp mà yếu ớt, cả người đã bị kéo tới trước người của yêu quái!

Sống lưng Hình Ngọc Sinh cứng đờ, giống như là một cây cung bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chặt đứt.

Trên trán Mục Trường Đình không ngừng nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh, nhưng dù là như vậy, hắn vẫn cười rộ lên: "Yêu nữ tỷ tỷ, ngươi nói trở mặt liền trở mặt là có ý gì?"

Yêu quái nhìn chằm chằm Hình Ngọc Sinh, cười sát bên tai Mục Trường Đình, thấp giọng nói: "Dung mạo ngươi đẹp như vậy, nói thật, tỷ tỷ ta thật không nỡ gϊếŧ ngươi. Nhưng mà, nếu như ngươi chưa bao giờ từng mất đi cái gì, thì sao có thể biết chính y kỳ thực cũng giống như ta, đối với thế giới này tràn đầy oán hận, căm thù cùng du͙© vọиɠ hủy diệt!"