Chương 10: Nửa thật nửa giả

Móng tay yêu quái quá mức sắc bén, không bao lâu, trên cổ yếu ớt thon dài của Mục Trường Đình đã có máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Giống như cánh hoa hồng trắng mềm mại non nớt bỗng nhiên văng tung tóe một màu đỏ vậy, màu sắc kia quá mức chói mắt.

Ánh mắt Hình Ngọc Sinh thay đổi, trận pháp truyền âm bị cắt đứt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Cha mẹ ta đã sớm qua đời, ngươi cho rằng ở trên cõi đời này còn có ai thực sự quan tâm đến ta sao? Ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi, hắn với ta chẳng qua là không có tồn tại quan hệ đau khổ."

Yêu quái nửa tin nửa ngờ tăng thêm lực đạo trên tay, Mục Trường Đình đau đến nhướng mày, ngay cả hô hấp cũng đứt quãng.

Hình Ngọc Sinh vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí sâu trong mắt còn hiện ra ý cười châm chọc: "Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta, không bằng giao Lâm Kiến kia cho ta, người này vẫn luôn đối đãi với ta quá "Tốt", ta còn chưa báo đáp ân tình của hắn." Chữ "tốt" kia được y nghiến răng nghiến lợi nói ra, hận ý ở trong lòng rất muốn chém hắn thành trăm mảnh.

Yêu quái nghe ra giọng nói có chút thay đổi của hắn, không nhịn được ngạc nhiên nói: "Theo ta được biết, Lâm Kiến chính là giáo tập sư trưởng của ngươi, đối với ngươi có ơn dạy dỗ. Tuy phẩm hạnh hắn không tính là tốt, nhưng lúc nãy không phải ngươi vẫn luôn kiên trì bản thân mình khác ta sao? Nếu như bây giờ muốn báo thù, không tránh khỏi sẽ trở thành một người khi sư diệt tổ, ngươi đã nghĩ xong rồi?"

Lâm Kiến co rúc ở một góc run lẩy bẩy, ánh mắt của Hình Ngọc Sinh như một lợi kiếm mạnh mẽ đâm ở trên người của hắn.

"Lâm sư trưởng hiển nhiên khác biệt với người khác, từ lúc ta vào phái Thanh Tâm, dấn thân vào làm học trò của hắn, hắn vẫn luôn bắt nạt xỉ nhục ta, đối xử với ta ngay cả heo chó cũng không bằng. Cho dù mang trên lưng tội danh khi sư diệt tổ ta cũng nhận!" Hình Ngọc Sinh lạnh lùng nói, "Người này ra vẻ đạo mạo chẳng biết xấu hổ cưỡng đoạt bội kiếm của cha mẹ ta không nói, thậm chí nhiều lần dùng cái này làm lợi thế uy hϊếp ta, đối xử với ta giống như nữ nhân thấp hèn vậy. Hơn nữa, sau khi hắn biết tổ tiên nhà ta có thuật bí truyền, liền mơ ước cấm pháp Hình gia ta. Mỗi ngày đều ép ta tu luyện, rồi hắn không ngừng hấp thu linh lực ở trên người ta."

Yêu quái cười lạnh nói: "Người này quả là đáng ghét cực kỳ, vậy ngươi còn chờ cái gì?" Nàng hât cằm về phía Lâm Kiến, mê hoặc nói nhỏ, "Cầm lấy kiếm của ngươi, gϊếŧ hắn!"

Mục Trường Đình không chớp mắt nhìn y, thầm nghĩ, hóa ra khi đó Phó Tức Phong nhìn thấy y từ phòng Lâm tiện nhân đi ra, đang cầm những thư tịch kiếm pháp kia không phải là Lâm tiện nhân thật lòng cho y tu luyện, ngược lại là có mục đích khác. Vẫn luôn bị cho rằng tu luyện dung khí, nhưng vì bội kiếm của cha mẹ bị cướp đoạt, không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng, trong lòng phải oán hận, thống khổ cỡ nào. Trong khoảng thời gian ngắn, Mục Trường Đình cũng không biết lúc này là hi vọng Hình Ngọc Sinh gϊếŧ Lâm Kiến, hay là bỏ qua cho hắn...

Hình Ngọc Sinh đột nhiên rút ra trường kiếm, từng bước đi về phía Lâm Kiến.

Hai mắt của hắn sáng lên như sao, hàn ý giống như là cái bóng phản chiếu ở trong mặt nước, xuyên thấu qua ánh mắt chiết xạ ra sát ý mãnh liệt.

Cả người Lâm Kiến đều dán sát vào vách tường, phất tay kêu lên: "Đừng tới! Đừng có gϊếŧ ta!"

Hắn thử đứng lên, nhưng chân lại đứng không vững, đứng lên lại nặng nề ngã ngồi trên đất. Trước đó hắn đã bị yêu quái hút sạch tất cả tinh khí cùng linh lực, lúc này toàn thân vô lực, bởi vì sợ hãi cực độ, thậm chí ý thức còn có chút không rõ. Hắn không nhận ra thiếu niên trước mắt là ai, chỉ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Đó là lúc yêu quái đưa tay muốn móc trái tim hắn, đáng sợ như vậy.

Lâm Kiến ra sức bò về những phương hướng khác chung quanh, sợ hãi khiến toàn thân hắn run rẩy không ngừng, phảng phất giống như là Tử thần đang nâng đao nhọn đi theo ở sau lưng vậy. Yêu quái khẽ cười lên sung sướиɠ, Mục Trường Đình chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, đó là vì hắn chưa bao giờ thấy qua Hình Ngọc Sinh như vậy, phảng phất giống như là Tu La đến từ địa ngục.

Hình Ngọc Sinh vung kiếm nhẹ đâm, ánh kiếm hiện lên, vẽ ra một vệt sáng óng ánh trên không trung.

Chỉ nghe Lâm Kiến kêu lên thảm thiết, máu tươi trào ra, gân hai chân đã bị người cắt đứt!

Ngay sau đó, gân tay, hai mắt, thậm chí da trên người đều bị cắt ra từng vết thương một, thậm chí những chỗ sâu có thể thấy được tận xương, trong thạch thất rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng vang lên ở bên tai, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thống khổ tuyệt vọng của Lâm Kiến.

Đến cuối cùng, trên người của hắn gần như không có một tấc da thịt hoàn chỉnh nào, lăng trì cũng chỉ đến như thế.

Quỹ đạo bò sát trên đất kéo dài ra vết máu thật sâu, trong không khí tràn lan mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Vương di nương che lỗ tai gào thét lên, khóc thút thít một hồi nói: "Không phải ta muốn ăn! Không phải ta muốn ăn các ngươi! Đừng tới tìm ta!"

Lâm Kiến nằm trên mặt đất thoi thóp, đôi môi không ngừng run rẩy, nhưng một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Trường kiếm giơ lên trên cao, ánh kiếm biến hóa lúc tới lúc lui, đối diện là vị trí trái tim của Lâm Kiến.

Linh lực ở đầu ngón tay Hình Ngọc Sinh mãnh liệt lưu động, chỉ cần y khẽ rạch một chút, mũi kiếm rơi xuống, người y căm hận liền mất mạng ngay lập tức.

Mục Trường Đình mặc kệ nguy hiểm bị yêu quái đâm thủng cuống họng, khó khăn nói từng chữ: "... Hình, Hình Ngọc Sinh, nếu ngươi kết liễu hắn ở chỗ này, sẽ không thể trở về phái Thanh Tâm được! Hắn là thứ bại hoại chết không hết tội, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, cả đời cõng lấy tội danh gϊếŧ sư trưởng, làm sao sống được trên đời này?"

Hình Ngọc Sinh nghe vậy, động tác liền dừng một chút, mạnh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trầm tĩnh trong trẻo của hắn.

"Ngươi câm miệng!" Yêu quái tức giận bóp chặt cổ của hắn, thúc giục Hình Ngọc Sinh, "Mau gϊếŧ hắn! Chuyện đã đến nước này, còn do dự cái gì nữa chứ! Tên đã rời cung thì không thể rút lại, hiện tại đổi ý cũng đã muộn rồi!"

Hình Ngọc Sinh khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng phái Thanh Tâm đối với ta mà nói, là chỗ hiếm lạ gì sao?"

Câu nói này của y giống như là nói với yêu quái, lại giống như đang thấp giọng đáp lại Mục Trường Đình. Vừa dứt lời, ngón tay y khẽ động, trường kiếm nhanh chóng hạ xuống, mạnh xuyên qua l*иg ngực Lâm Kiến!

Mục Trường Đình không đành lòng nhắm mắt lại, tiếng hít thở của Lâm Kiến im bặt.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người quen thuộc bên cạnh chết đi, dù cho người này rất đáng ghét, nhưng đối mặt với cái chết cũng khiến cho cảm xúc trong lòng Mục Trường Đình chấn động đến dời sông lấp biển.

Yêu quái cười ha hả: "Rất tốt! Rất tốt! Giết rất tốt!"

Ngay lúc này, Hình Ngọc Sinh bỗng nhiên nhấc trường kiếm lên, nhắm thẳng vào Mục Trường Đình, lạnh lùng nói: "Kế tiếp là đến phiên hắn."

Yêu quái tràn đầy phấn khởi hỏi: "Thế nào? Ngay cả hắn ngươi cũng muốn gϊếŧ?"

Hình Ngọc Sinh nhàn nhạt nói: "Hắn tận mắt thấy ta gϊếŧ Lâm Kiến, bí mật này không thể truyền ra ngoài, không thể giữ lại hắn."

Yêu quái hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi còn muốn quay về phái Thanh Tâm sao? Vừa nãy còn luôn miệng nói không hiếm lạ, hiện tại ngược lại sợ hãi bị người ta biết được bí mật ngươi gϊếŧ người sao?"

Hình Ngọc Sinh hơi nhếch môi nở nụ cười: "Bởi vì ta muốn thay đổi chủ ý, ngươi không cảm thấy đem danh hiệu Tiên Kiếm Phái quậy đến tinh phong huyết vũ, so với mảnh đất nho nhỏ này của ngươi chơi vui hơn nhiều sao?

Sau khi Yêu quái nghe xong, quả nhiên vỗ tay bảo hay, cười nói: "Được, để ta giúp ngươi giải quyết hắn." Nói xong, lực đạo trên ngón tay nàng nắm chặt một chút, thậm chí Mục Trường Đình bị nàng bóp đến cả người bị nhấc lên, sắc mặt bị bóp đến xanh tím, thật giống như ngay lập tức sẽ ngất đi vậy.

"Chậm đã!" Hình Ngọc Sinh một tay chắp sau lưng, mũi kiếm vẫn còn đang chảy máu giật mình run rẩy một chút.

Yêu quái khẽ liếc nhìn y một cái: "Không nỡ?"

Hình Ngọc Sinh nhàn nhạt nói: "Chỉ là ta muốn tự mình ra tay. Ngươi nói không sai, sinh làm dị loại, một đời đều sẽ bị người người khinh thường, bị vận mệnh đùa bỡn trên tay. Nếu người đời đối với ta lạnh lùng vô tình, vì sao ta phải có hy vọng vào bọn họ? Chi bằng làm theo tâm ý chính mình, thoái mái tiêu sái suốt cuộc đời."

Hình Ngọc Sinh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nói như thế, ngược lại phải cảm tạ ngươi, bởi vì cảm giác báo thù là sảng khoái như thế này!"

Ngón tay ở sau lưng một lần nữa kết ra một trận pháp truyền âm, chỉ là lần này nó chảy về phía Mục Trường Đình.

Hình Ngọc Sinh nói với Yêu quái: "Không ngại để ta lấy bảo kiếm lại lần nữa lấy máu cúng tế đồng môn sư huynh đệ chứ?"

Yêu quái đặc biệt thích nhìn bộ dạng này của y, tựa như ma mà không phải ma, một lòng cho rằng mình làm xong chuyện tốt rồi quay về, nếu như sớm biết vận mệnh như vậy, từ sớm đã nghe theo, không đi tham niệm ấm áp nhân gian, sẽ không làm chính mình bị thương như vậy.

Yêu quái mỉm cười buông Mục Trường Đình ra, đẩy hắn về phía trước rồi ôn nhu nói: "Đương nhiên không ngại, cho ngươi."

Lúc này Mục Trường Đình đã có chút ngây người, nếu như không phải vừa nãy Hình Ngọc Sinh thông qua trận pháp truyền âm nói chuyện ở trong đầu của hắn, nói hắn phối hợp hành động, hắn thậm chí còn cho rằng Hình Ngọc Sinh đã bị Yêu quái mê hoặc, triệt để phản bội môn phái.

Không phải hắn không muốn tin tưởng Hình Ngọc Sinh, thật sự là... Thật sự là vẻ mặt của y có chút không đúng, hận ý cũng không phải là giả, ngay cả thủ pháp tàn nhẫn, chậm rãi dằn vặt Lâm Kiến đến chết cũng khiến người ta nhớ tới liền sợ hãi.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Mục Trường Đình mím chặt đôi môi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Giọng nói của Hình Ngọc Sinh lại lành lạnh vang lên: "Luận đấu võ, chúng ta mỗi người có thắng bại, ngươi đoán xem, hôm nay là ai sẽ thắng?"

Mục Trường Đình giống như có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng mà dựa vào động tác lui về phía sau, linh phù vẫn luôn mang theo bên mình từ trong ống tay áo ào ào rơi xuống trong lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, Hình Ngọc Sinh đột nhiên phóng tới, mắt thấy mũi kiếm sắp gần đến mặt Mục Trường Đình!

Hai người rất ăn ý chợt thay đổi phương hướng, phút chốc hướng mục tiêu qua chỗ yêu quái đang đứng!

Linh phù soàn soạt chuyển động, theo chỉ dẫn của kiếm khí, giống như xiềng xích vậy chặt chẽ quấn quanh ở trên người yêu quái!

Yêu quái không ngờ đến việc Hình Ngọc Sinh sẽ phản bội, nàng sững sờ trong chốc lát, rõ ràng đã bị bọn họ tập kích thành công! Yêu quái tức giận tím mặt, muốn tránh thoát "Phù linh khóa", lại bị xiềng xích càng quấn càng chặt.

Đây là kỷ xảo mà giới tu tiên thường dùng nhất, đơn giản mà thực dụng, lưu truyền rộng rãi, chẳng qua là thường thường đòi hỏi hai người dùng bùa chú phải có sẵn độ ăn ý cực cao, bên nào ra chậm, phù chú này cũng sẽ không thành công.

Mục Trường Đình thấy một đòn đã bắt được, liền cao hứng bật cười, vội vàng nói với Hình Ngọc Sinh: "Ôi! Cư nhiên thành công! Tranh thủ thời gian chuồn mau! Linh lực của chúng ta có hạn, thứ đồ chơi này chống đỡ cũng không được bao lâu đâu!"

Hình Ngọc Sinh khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt xa cách, gật gật đầu, yên lặng cùng Mục Trường Đình chạy trở về đường cũ.

Yêu quái ở phía sau rít gào: "Ngươi lại dám gạt ta! Lại dám gạt ta!"

Âm thanh tràn ngập tức giận vang vọng trong hành lang dài của phòng tối.

Mục Trường Đình lau máu ở trên cổ, một bên vừa chạy, một bên nói thầm: "Suýt chút nữa đã bị nàng đâm xuyên qua cổ họng rồi, thật là biếи ŧɦái!"

"..." Không có người nào trả lời.

Vừa nãy Hình Ngọc Sinh diễn xuất như vậy, bây giờ trầm mặc quả thực làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Mục Trường Đình quay đầu nhìn y, vừa vặn chống lại ánh mắt của Hình Ngọc Sinh, hai người đều ngẩn người.

Mục Trường Đình vừa định mở miệng nói chuyện, giọng nói như ma quỷ của yêu quái liền vang lên bên tai, gần sát khiến da đầu hắn tê rần.

"Tiểu tử thúi, ngươi đã không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng có trách ta!"