Chương 8: Chân tướng

Trải qua một hồi hoảng loạn lúc đầu, bọn họ rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Dù sao cũng ở chỗ này cùng gác lại, chạy trốn được hòa thượng cũng chạy không thoát được miếu. Bọn họ âm thầm vào sân nhỏ điều tra chung quanh, cũng là mèo mù với được cá rán, rốt cục ở sau hòn non bộ có một hành lang, tìm được một căn phòng che giấu ở phía sau đó.

Âm thanh Lâm Kiến cười dâʍ đãиɠ vang lên: "Tiểu tâm can của ta, mau tới đây để cho ta hôn một cái nào, làm ta nhớ muốn chết!"

Nữ tử cười khẽ né tránh, dưới ánh nến, bóng người trùng điệp, rất nhanh, từng đợt tiếng ngâm khẽ nhàn nhạt ở trong bóng tối không ngừng truyền tới.

Đúng là nhiệt huyết sôi trào, xuân tâm nảy sinh, tuổi tác đối với chuyện nam nữ cái hiểu cái không.

Mục Trường Đình cũng không ngoại lệ, chỉ là tâm tư của hắn luôn luôn không đặt ở chuyện trăng hoa, ngày thường ở Thần Nhạc cung các đệ tử lén lút truyền đọc "Đêm xuân bí diễn đồ", cũng chỉ lật xem qua loa rồi thôi. Da mặt hắn dầy cũng không phải dùng ở trên phương diện này, đột nhiên nghe lén được âm thanh nỉ non này mặt hắn liền chợt đỏ lên.

Lúc này bọn họ trốn ở phía sau hòn non bộ, Mục Trường Đình liếc mắt nhìn trái nhìn phải một cái, thấy sắc mặt Hình Ngọc Sinh với Phó Tức Phong vẫn như thường, chỉ có mình hắn đỏ bừng mặt, liền thầm than một tiếng, chẳng lẽ mình còn quá non sao?

Phó Tức Phong thấp giọng nói: "Ta đi bẩm báo với Huyền Nguyệt tôn, các ngươi ở đây theo dõi thật tốt, không thể nóng vội liều lĩnh hành động."

Hắn là đang dùng kế sách một hòn đá hạ hai con chim, vừa có thể khiến cho Lâm Kiến mất mặt trước mặt mọi người, lại có thể tìm người giúp đỡ, giảm bớt nguy hiểm.

Phó Tức Phong đang định đứng dậy, liền dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở trên mặt Mục Trường Đình đảo một vòng, mặt cười đến ý vị thâm trường.

Mục Trường Đình nhìn hắn chằm chằm, nhứ nhứ nắm đấm, dùng khẩu hình nói: "Mau! Cút!"

Hai người nghe lén, ai cũng không nói lời nào, chính xác là lúng túng thì đúng hơn.

Lúc ở trước mặt Phó Tức Phong, hắn còn có thể dùng "Vũ lực" uy hϊếp đối phương không cho phép nói mình, nhưng đối mặt với Hình Ngọc Sinh mặt lạnh băng thì chiêu này của Mục Trường Đình liền không sử dụng được.

Nhiệt độ ở hai má bị gió đêm thổi tản đi không ít, Mục Trường Đình cố ý đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi cảm thấy người gây ra chuyện này sẽ là Vương di nương sao?"

Hình Ngọc Sinh suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Lấy tình huống trước mắt để phân tích, thì nàng có khả năng lớn nhất."

Mục Trường Đình gật gật đầu, còn định bổ sung thêm hai câu, tiếng rêи ɾỉ bên trong phòng đột nhiên liền im bặt, âm thanh kêu gào của Lâm Kiến phá vỡ bầu trời đêm, người nghe được trong lòng cũng căng thẳng theo.

Nếu không đi vào, phỏng chừng Lâm Kiến khó giữ được tính mạng, bọn họ không lo lắng được nhiều như vậy.

Hai người bọn họ một cước đạp cửa phòng, rút trường kiếm ra cẩn thận đi vào bên trong, nhưng bên trong phòng trống rỗng, đừng nói bóng người, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không có.

Mục Trường Đình đi vài bước tới bên giường, hất áo gấm ra, ở trên giường tỉ mỉ gõ tìm.

Bỗng nhiên, thời điểm tay gõ vào vách tường, có một cục gạch phát ra âm thanh "cốc cốc" trống rỗng. Ánh mắt Mục Trường Đình sáng lên, thử đưa tay đẩy cục gạch này một cái. Cùng lúc đó, ván giường đột nhiên khẽ lật, Mục trường Đình đang nằm quỳ ở trên giường bất ngờ không kịp chuẩn bị, thân thể bị lệch đi, cả người rơi xuống phía dưới!

Lần đầu tiên hắn nghe được giọng nói có vẻ kinh hoàng của Hình Ngọc Sinh luôn luôn băng lãnh xa cách: "Mục Trường Đình...!!"

Tốc độ rơi xuống khá nhanh, thời điểm Mục Trường Đình té xuống đáy động, đau đến mức cả người đều sắp nứt ra vậy.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng động, rất nhanh bên cạnh có một người nhảy xuống, chỉ thấy góc áo Hình Ngọc Sinh tung bay, thời điểm rơi xuống một chân quỳ trên đất, nhờ đó hóa giải được va đập khi nhảy xuống.

Mục Trường Đình đau đớn rêи ɾỉ: "Mau đỡ ta một chút, cái mông đã sắp nứt thành năm cánh hoa rồi..."

Hình Ngọc Sinh đỡ hắn đứng lên, lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra, giống như là thở phào nhẹ nhõm.

Mục Trường Đình xoa xoa cái mông thật chậm, một lần nữa nhặt lên bội kiếm đi vào bên trong.

Trong phòng tối đen không thấy gì, giơ tay cũng không thấy được năm ngón, tiếng hít thở, tiếng bước chân đều có thể nghe được rõ ràng, trong đêm tối dễ phát sinh nhất chính là tưởng tượng mang tới sợ hãi vô tận.

Mục Trường Đình có chút hưng phấn, cũng hơi sốt sắng, đây dù sao cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với yêu ma quỷ quái.

Đang đi tới, dưới chân bỗng nhiên đạp phải một vật thể mềm mại, trong không khí liền lan ra một mùi máu tanh, Mục Trường Đình sợ đến nhảy một cái, tay theo bản năng nắm lấy cánh tay của thiếu niên bên cạnh.

Hình Ngọc Sinh liếc mắt nhìn hắn, lòng bàn tay khẽ lật, dựa vào linh lực đốt lên một ngọn lửa nhỏ.

Ánh lửa yếu ớt chiếu sáng một góc nhỏ, theo động tác Hình Ngọc Sinh ngồi xổm xuống, dưới gót chân hai người dần dần hiện ra một thi thể. Đó là thi thể của một nam nhân, một giọt máu từ hai mắt mở to của hắn chậm rãi chảy ra, tiếp đó là mũi của hắn, lỗ tai, miệng cũng bắt đầu không ngừng chảy ra máu tươi.

Hơn nữa, l*иg ngực của hắn trống rỗng, trái tim đã bị móc đi toàn bộ.

Mục Trường Đình cẩn thận nhìn rõ khuôn mặt thi thể nam nhân, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, đây không phải là đại thúc quản gia ban ngày còn đang tốt đẹp sao... Nhắc mới nhớ, tối hôm nay nhiều người lại hỗn tạp, quả thực là không nhìn thấy hắn ta.

Cũng khó trách lúc đầu hắn không nhận ra, hai gò má thi thể lõm xuống, giống như là tinh khí bị hút hầu như không còn.

Mục Trường Đình lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay vυ"t đôi mắt mở lớn khi chết của hắn: "Ngủ yên đi..."

Phát hiện thi thể ở chỗ này, chứng minh khoảng cách với người gây ra chuyện càng ngày càng gần.

Hình Ngọc Sinh không tiết kiệm linh lực nữa, tiếp tục đốt ngọn lửa đi về phía trước. Mục Trường Đình liếc mắt nhìn lòng bàn tay của y, tự mình thử học theo y xoay chuyển cổ tay, nhưng mà linh lực vẫn như cũ hội tụ không tới trên tay.

Đang định không làm nữa, Hình Ngọc Sinh liền thấp giọng nói: "Trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, dẫn khí hướng lên trên, tập trung linh lực vào cánh tay."

Mục Trường Đình vội vàng làm theo lời y nói, lần đầu tiên lòng bàn tay dấy lên một ngọn lửa nhỏ, lắc lư rồi rất nhanh liền dập tắt. Đã nắm được bí quyết, lần thứ hai hắn liền thuận lợi đốt lên được ngọn lửa.

Mục Trường Đình vui vẻ, cao hứng nhìn một hồi, rồi thu hồi lại linh lực.

Mục Trường Đình thuận miệng hỏi: "Trò vặt này ngược lại chơi rất vui, là Lâm Kiến dạy ngươi sao?"

Bước chân Hình Ngọc Sinh hơi ngừng lại, lập tức thấp giọng nói: "Cha mẹ ta dạy." Mặc dù ngữ khí của y trong trẻo thản nhiên, nhưng mơ hồ có thể ở trong đó phân biệt ra một chút cảm giác thất vọng đau lòng.

Mục Trường Đình sững sờ, biết mình lỡ lời cũng không dám nói đến đề tài này nữa.

Đường đi gần đến cuối, có tia sáng từ trong thạch thất hắt ra.

Hai người đều thở nhẹ hô hấp, mới vừa đi tới cửa, liền đυ.ng phải một bóng người đi ra!

Mục Trường Đình bị đυ.ng lùi lại hai bước, miễn cưỡng đỡ lấy người đến, khi định thần nhìn lại, trước mặt là một nữ tử tóc mai lộn xộn, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đó chính là Thiếu phu nhân Phạm gia! Mục Trường Đình lập tức nhìn vào bên trong, chỉ thấy Vương di nương đang ngồi dưới đất, hai tay cầm một quả tim, đang từ từ ngốn ngấu nuốt.

Nàng như một âm quỷ tới từ địa ngục, trên mặt, trên tay, thậm chí trên y phục đều nhiễm dòng máu đỏ sẫm, vừa ăn, một bên lại còn lẩm bẩm phát ra âm thanh không rõ.

Mục Trường Đình nghe hồi lâu, lúc này mới bừng tỉnh phát hiện nàng đang nói .... ăn ngon! Ăn ngon!

Mồ hôi lạnh từ từ chảy ra, Phạm Thiếu phu nhân chặt chẽ nắm chặt cánh tay của hắn, giống như đang bắt trụ nhánh cỏ cứu mạng duy nhất, Mục Trường Đình thoáng hoàn hồn, chỉ thấy cả người nàng phát run, sắc mặt trắng bệch, nói năng không mạch lạc: "Cứu ta! Mau cứu ta! Nàng, nàng muốn móc trái tim của ta! Yêu quái! Là yêu quái!"

Có lẽ giọng nói của nàng có chút lớn tiếng, bóng người vẫn luôn co rúc ở bên trong góc phòng đá bỗng nhiên giật mình, hắn che vết thương có năm dấu móng tay thật sâu ở ngực, sợ hãi nức nở lui về phía sau, mãi đến khi thân thể đυ.ng đến vách tường, lúc không thể lui được nữa mới lẩm bẩm khóc ròng nói: "Đừng có gϊếŧ ta! Đừng có gϊếŧ ta! Van ngươi! Ta cái gì cũng cho ngươi!"

Tóc dài che hơn phân nửa mặt hắn, không thấy rõ hình dáng, nhưng tiếng nói này rõ ràng chính là của Lâm Kiến!

Đại não Mục Trường Đình nhanh chóng xoay chuyển, trái tim đập bang bang, thoáng cái nhanh hơn, một tiếng lớn hơn một tiếng.

Tay Thiếu phu nhân Phạm gia nắm hắn đến đau đớn, tầm mắt hai người vừa mới đối diện, dường như ngay cả không khí cũng ngưng lại.

Ánh mắt Thiếu phu nhân Phạm gia lóe lên, không nhịn được hơi buông tay ra, gần như cùng lúc đó, Mục Trường Đình với Hình Ngọc Sinh đồng thời nắm chặt bội kiếm, ngón tay trái trượt đi, linh lực kéo theo kiếm khí, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ!

Thiếu phu nhân Phạm gia đột nhiên lui về phía sau, quần áo tung bay, nàng cởi bỏ ngụy trang vẫn luôn sợ hãi cùng nhu nhược.

Chỉ thấy mi tâm nàng hiển hiện ra hoa văn màu máu mà mắt thường cũng có thể thấy được, móng tay của mười ngón tay đột nhiên dài ra, sắc bén tựa như trong nháy mắt có thể đâm thủng da thịt!

Toàn bộ mái tóc đen dài xõa xuống đến thắt lưng, đôi môi đỏ tươi như máu, hai con mắt híp lại, nàng khinh bỉ cười lạnh: "Nhóc con miệng còn hôi sữa, không biết chừng mực, còn cho rằng ngươi không biết chút nào, ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nhưng đáng tiếc."

Dáng dấp của nàng bây giờ cùng với thời điểm lần đầu gặp gỡ là một nữ tử dịu dàng thanh lệ giống như hai người khác vậy, chỉ sợ ngay cả trượng phu của nàng thấy cũng chưa chắc đã nhận ra được. Triệu hồi bội kiếm, Mục Trường Đình cười cười, lúc này hắn ngược lại rất là bình tĩnh: "Dù cho linh lực của chúng ta thấp kém, nhất định chỉ có một con đường chết. Yêu nữ tỷ tỷ, trước khi ta chết, vẫn còn có một chuyện không rõ, có thể xin tỷ tỷ chỉ giáo được không?"

Mở miệng là tỷ tỷ ngậm miệng cũng tỷ tỷ, da mặt Mục Trường Đình lúc này có thể so với tường thành, Hình Ngọc Sinh không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Yêu quái kia có lẽ là chưa từng thấy qua người nào thú vị như Mục Trường Đình và Hình Ngọc Sinh, nhìn thấy chân thân của nàng không những không sợ, lại còn có thể tràn đầy phấn khởi bắt chuyện với nàng.

Yêu quái nhếch môi nở nụ cười: "Tiểu tử thúi, muốn đánh chủ ý quỷ quái gì? Người của các ngươi bây giờ đã bị mê hồn trận của ta cầm chân rồi, nếu ngươi nghĩ muốn kéo dài thời gian, đợi có người tới cứu các ngươi, vậy thì tỉnh lại đi."

Trong lòng Mục Trường Đình giật mình một cái, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không biến sắc: "Yêu nữ tỷ tỷ nói gì vậy, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, ta chính là thành tâm xin ngươi chỉ dạy."

Yêu quái không tỏ rõ ý kiến, nhìn móng tay của mình một chút rồi lười biếng nói: "Nói đi, có chuyện gì không rõ?"

Mục Trường Đình cười nói: "Yêu nữ tỷ tỷ, ngươi lấy tính mạng người ta chỉ là muốn hút tinh khí, vì sao lại để cho nàng ăn trái tim con người?"

Yêu quái chán ghét liếc nhìn Vương di nương vẫn còn đang ăn sống trái tim, căm hận nói: "Bởi vì nàng thích ăn! Ngươi xem nàng không thích ăn sao? Nhìn một chút xem, nàng ăn rất là vui vẻ nha..."

Mục Trường Đình suy đoán: "Giữa ngươi với nàng có thâm cừu đại hận gì sao?"

Đang yên đang lành khiến một người thành như vậy không phải người cũng không phải quỷ, rồi lại không gϊếŧ nàng, để cho nàng nếm đủ đau đớn sống không bằng chết, nếu như nói giữa các nàng không có cừu hận, làm sao cũng không thể nói được.

Yêu quái cười nói: "Muốn nghe ta nói ra cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải nói trước là các ngươi hoài nghi ta khi nào."

Trước khi xông vào thạch thất, đầu tiên quả thực bọn họ đem mọi nghi ngờ tập trung ở trên người Vương di nương. Nhưng mà, nếu như nói người gây chuyện là Vương di nương cũng có nhiều chỗ không giải thích được, ví dụ như Vương di nương luôn tìm Thiếu gia Phạm gia đòi hỏi đồ vật, đó là cái gì? Vì sao nàng thấy lão phu nhân sẽ sợ thành như vậy? Nữ tử thường thường ra vào Thiên Hương tửu lâu vào đêm khuya thật sự là Vương di nương sao?

Kỳ thực nghĩ kỹ lại, rất là đơn giản.

Ngay từ đầu bọn họ là đã hoài nghi sai người rồi, bởi vì ngẫu nhiên tình cờ gặp quản gia thông da^ʍ với người khác, lại ở trong sân của Vương di nương, tự nhiên cho rằng người kia là Vương di nương.

Sáng sớm hôm sau, Thiếu gia Phạm gia với Vương di nương cãi vã nhau, có lẽ là tới tìm Thiếu gia Phạm gia đòi hỏi thứ bị ngươi gϊếŧ chết, chính là trái tim đã bị Thiếu gia Phạm gia giấu đi. Thiếu gia Phạm gia nói nàng "Làm ra chuyện như vậy" không phải chỉ nàng "hồng hạnh xuất tường", mà là chỉ nàng dựa vào việc ăn sống trái tim người để duy trì tính mạng, cho nên mới mắng nàng "thay vì sống buông thả như vậy, không bằng đi chết đi".

Thiếu gia Phạm gia có lẽ đã biết rõ sự thật, nhưng mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn không có vạch trần ngươi.

Về phần Vương di nương, nàng thật sự e ngại không phải là lão phu nhân, mà là ngươi! Chẳng qua là lúc đó các ngươi đứng cùng một chỗ, mọi người tự nhiên sẽ cảm thấy nàng sợ hãi chính là vẻ mặt cay nghiệt của lão phu nhân.

Còn nữa, nữ tử thường thường ra vào Thiên Hương lâu kia, kỳ thực ngay cả tiểu nhị cũng chưa chắc biết được cô gái kia là ai, đêm khuya ra vào, lại mang theo mạng che khuất khuôn mặt, che giấu tai mắt người khác mục đích là vì cái gì chứ?

Có lẽ là dễ dàng làm việc hơn, có lẽ là cố ý muốn giá họa cho Vương di nương, dù sao trong mắt người đời, ngươi là Thiếu phu nhân Phạm gia, hiền lành ôn nhu, trên hiếu kính bà mẫu, dưới thuận theo phu quân, một cô gái như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, ai sẽ hoài nghi đến trên người nàng chứ?

Lúc đầu ta cho rằng lúc đó ngươi lừa gạt chúng ta vào phủ, là bởi vì bị người uy hϊếp, ví dụ như Vương di nương?

Nhưng hôm nay nghĩ lại, nhất định là ngươi cố ý làm vậy. Nhìn thấy nhiều đạo sĩ như vậy tất nhiên là sẽ động lòng, có thể thoáng cái hút được nhiều chân khí tinh khiết của tất cả mọi người, so với việc gϊếŧ người phàm thì có lợi nhiều hơn. Huống hồ, phản ứng của Lâm Kiến lần đầu tiên lúc thấy ngươi, cho ngươi thấy là một người rất tốt để thân cận.

Tối nay ngươi không giải thích được vì sao xuất hiện ở nơi này đã là điểm đáng ngờ nhất, trước đây chết đều là nam tử, dù cho người gây chuyện là Vương di nương, vì sao nàng lại đột nhiên muốn móc trái tim của một nữ tử để ăn chứ?

Ý thức của Lâm Kiến lúc đầu còn mờ mịt, sau khi nghe thấy giọng nói của ngươi chợt sợ hãi kêu lên không ngừng "Đừng có gϊếŧ ta".

Mục Trường Đình nói xong lời cuối cùng, nhìn Vương di nương gần như bị điên, không nhịn được lắc đầu than thở: "Đến cuối cùng thì Phạm gia có thù hận gì với ngươi chứ, sao ngươi lại làm vậy để khống chế bọn họ? Phàm nhân có mệnh quỷ làm bậy, gϊếŧ người nghiêm trọng, ngày sau chết, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, không đi vào luân hồi được."

Cuối cùng, hắn nói tới xúc động, yêu quái nghe xong, cũng lã chã rơi lệ: "Hồn phi phách tán, không vào luân hồi, ha ha!"