Chương 039: Ý đồ không tốt.

Kết hôn mới hơn hai năm, lại vừa sinh con đầu lòng không lâu, Liêu Du vưu vật trời sinh cũng không quá lời, làn da trắng nõn khỏe khoắn, mặt hoa da phấn, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, một đôi mắt luôn có cảm giác long lanh nước, dáng người cao nhưng cân đối.

Một chiếc váy công sợ đen chạm gần tới gối, áo thun thuần bông hồng ôm sát cơ thể, làm người ta chú ý tới hai bầu vυ" căng tràn phía dưới, tấm lưng mượt mà cùng bờ mong tạo nên đường ưu mỹ, chân không đi tất vẫn mượt mà, một khí tức thanh xuân mơn mởn phối hợp với vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người ta chao đảo.

Kỳ thực Liêu Du tới trường ăn mặc luôn đoan trang kín đáo, nhưng sức quyến rũ bẩm sinh đó khiến cô đi tới đâu cũng có nhiều người nhiệt tình chào hỏi cùng tỉ lệ quay đầu trên chín mươi phần trăm, khiến Liêu Du thầm có chút đắc ý.

Lúc này Liêu Du đứng dưới bảng thông báo của trường, nắm tay, nghiến răng, chẳng hề giống một cô giáo làm gương cho học sinh, giống như cô bé tức giận.

Đàm Đại Đồng, ông làm bừa làm bậy, đề làm văn là văn, sao chấp nhận thơ được, lại còn chép cả lên bảng thông báo của trường làm cái gì? Liêu Du làm sao không tức cho được, chiều hôm qua bị căng sữa, đau không chấm bài được, cho nên phải giao cho Đàm Đại Đồng chấm điểm, nếu bài Tần An lọt vào tay cô, cho không điểm là cái chắc.

Làm Liêu Du bất an hơn cả là bốn điểm 100 của Tần An, chỉ cần thằng nhãi đó chăm chỉ học thuộc lòng, thành tích có thể dễ dàng tăng thêm hơn một trăm điểm nữa, lọt vào mười hạng đầu là chắc chắc.

Liêu Du cũng chẳng thiếu đạo đức nghề nghiệp tới mức cầu mong thành tích của học sinh ngày càng thấp, trước kia nói với Tần Hoài câu "có cho tôi ăn nhân sâm cũng không quản được thằng bé này", quá nửa là nói đùa thôi, lúc đó Tần Hoài nói khéo vài câu, cô cũng chẳng đuổi Tần An khỏi lớp 68.

Ai ngờ Tần Hoài không nói câu nào đã đưa Tần An về lớp mình, rồi chẳng biết làm sao ai nghe thấy câu nói kia truyền đi khắp nơi, còn lấy ra trêu Tần Hoài, khiến quan hệ hai bên trở nên lúng túng, thằng bé kia mới ra điều kiện bắt mình xin nó về lớp 68.

Chuyện vốn bắt đầu là hiểu lầm, nhưng Liêu Du chẳng muốn giải thích, sao cô có thể cúi đầu trước một đứa học sinh cho được.

......

Từ lần được Bí thư Đường mời cơm đó, Tần Hướng Sơn liền thích quán ăn nhỏ của Tề Mi, sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà, bàn ghế, chén bát đều đơn giản và sạch bong, nhất là món tương ớt chính tông, nghe nói do chính Tề Mi điều chế, dùng ánh nắng tháng 7,8 phơi ớt làm thành.

Thời kỳ đỉnh cao tương ớt của huyện Phong Dụ còn được dùng làm cống phẩm cho hoàng thất, mùi vị chắc cũng chỉ đến thế là cùng.

Tần Hướng Sơn nâng chén mời Mạc Văn Địch phó chủ nhiệm giáo ủy huyện béo béo lùn lùn, cười rất là hiền lành:

- Không ngờ chủ nhiệm Mạc tự mình tới, mời anh một chén ở quán nhỏ này, đừng chê tôi keo kiệt nhé.

- Nào có, nào có, ông chủ Tần còn không chế, tôi làm sao có tư cách.

Tần Hướng Sơn quyên góp cho Nhị Trung rất nhiều dụng cụ dạy học, giá trị không phải nhỏ, nhà trường nghe nói Tần Hướng Sơn còn có ý xây cho Nhị Trung một khu phòng học, tức tức gọi điện lên giáo ủy, Mạc Văn Địch hôm nay tới đây là chuyện này, giáo ủy là cơ cấu chẳng có màu mở gì, kinh phí eo hẹp, hay tin chẳng phát cuồng.

Tần Hoài và Tần An cũng có mặt, Tần Hướng Sơn nghĩ với trình độ của Tần Hoài, giạy cao trung không thành vấn đề, nếu điều tới Nhị Trung, tiền lương lẫn phúc lợi đều cao hơn, huống hồ ông ta còn có tính toán khác, chỉ là lúc này còn chưa đâu vào đâu, không tiết lộ cho Tần Hoài.

- Đây là em tôi Tần Hoài, cháu tôi Tần An, tôi và em tôi vốn đều học ở Nhị Trung, đó là trường cũ, quyên tặng một chút cũng là báo đáp lại công dạy dỗ của trường năm xưa, vậy mà làm phiền chủ nhiệm Mạc này, thật ngại quá.

Tần Hướng Sơn ăn tương ớt rất tốn, chẳng mấy chốc đã hết, gọi:

- Bà chủ ơi, cho thêm ít tương ớt.

- Vâng, có đây.

Tề Mi duyên dáng đi tới, bước chân như rắn nước, làm Mạc Văn Địch nhìn nuốt nước bọt.

- Thì ra thầy Tần tốt nghiệp Nhị Trung à, vậy thì chúng ta cùng trường rồi... Cháu Tần An chắc còn chưa lên cao trung phải không? Bác Mạc nói một câu không thích hợp nhé, cố lên, vẫn nên thi vào Nhất Trung, vẫn tốt hơn Nhị Trung, ha ha ha.

Mạc Văn Địch cười lớn, ánh mắt chỉ dám quét qua Tè Mi một chút, ông chủ lớn như Tần Hướng Sơn lại không tới nơi sang trọng, ăn ở cái quán nhỏ xíu này, nói không chừng là nhìn trúng bà chủ rồi, mình là một phó chủ nhiệm giáo ủy, không có tư cách tranh giành nữ nhân với người ta.

- Thành tích cháu kém lắm ạ, thi vào Nhị Trung là miễn cưỡng rồi.

Tần An khiêm tống, nơi này có cha và bác hai, còn cả Hoàng Diệu Hoa mà cha y cũng phải gọi là thầy, ngoan hết cỡ:

Mạc Văn Địch trước khi tới đây cũng đã nghe ngóng cả, em họ của Tần Hướng Sơn dạy ở sơ trung Thanh Sơn, cùng trường với người thầy nhiều năm không liên hệ của mình, để có cớ gần gũi hơn, nên mời cả Hoàng Diệu Hoa tới.

- Tần An giỏi lắm, thi đỗ Nhất Trung là chắc chắn rồi, nhất là tiếng Anh, tôi cũng không bằng.

Đặc tính của người Trung Quốc là như thế, giữa người cùng tuổi với nhau thì nhất định không chịu kém cạnh, nhưng với vãn bối thì luôn hào phóng lời khen, Hoàng Diệu Hoa xoa đầu Tần An khen ngợi:

- A, vậy là bác xem thường Tần An rồi, bác phục nhất là học sinh giỏi tiếng Anh đây, vì năm xưa bác học thầy Hoàng, thành tích tiếng Anh chẳng báo giờ hợp cách cả.

- Chủ nhiệm Mạc đừng khen nó, đứa bé này thông minh một mà nghịch ngợm mười, khen nó là nó hếch mặt lên trời.

Tần Hoài thở dài, thành tích của Tần An mang về làm ông nửa vui nửa tiếc, con trai thông minh thì khỏi nói rồi, từ nhỏ nó vẫn thông minh, nhưng nhìn thành tích hai môn lịch sử và chính trị là biết không để tâm vào việc học, nếu không thì đâu chỉ có thế, nếu bây giờ mà sinh tự mãn thì chỉ có lùi không tiến được:

- Tần An học tiếng Anh tốt như thế, tất nhiên là do thầy Tần dạy bảo đúng cách, ài, giáo viên tiếng Anh của Nhị Trung bây giờ, tôi thấy chẳng ai hợp cách cả.

Mạc Văn Địch đoán ra được ý Tần Hướng Sơn, trừ Hoàng Diệu Hoa tuổi đã cao, ai mà không muốn dạy cao trung, riêng tiền lương thôi đã tăng lên gáp đôi rồi.

Tần Hướng Sơn cáo lỗi đi rửa tay, Tần An đi theo.

- Bác hai, không phải bác định ra tay với Nhị Trung chứ?

Tần An đưa cho Tần Hướng Sơn một cái khăn sạch:

Tần Hướng Sơn ngớ ra:

- Sao cháu lại hỏi thế?

- Cháu biết bác có lòng dạ bất lương với Nhị Trung.

- Có ai lại nói bác mình như thế không?

Tần Hướng Sơn bợp gáy Tần An:

- Cháu nghe cha cháu kể rồi, trước kia Nhị Trung thành lập hội ủy viên cách mạng, Tần gia chúng ta chính là đối tượng bị cách mạng, bác và cha cháu đều bị đóng dấu phần tử không tích cực. Cha cháu chị bị cảnh cáo, bác thì bị đuổi khỏi trường, sau đó bác còn không nhịn được đánh một tên hồng tiểu binh, vì thế mà ông hai mới vội vàng đem cả nhà bỏ chạy sang Đài Loan. Cháu không tin bác có thiện cảm gì với với Nhị Trung.

Tần An cười hăng hắc, đấy là y còn chưa nói bình phẩm của cha về bác hai, có thù ắt báo:

- Cái thằng bé này, dù thế cũng không thể nói bác ra tay với Nhị Trung? Bác ra tay kiểu gì chứ? Phá sập trường à? Bác chỉ muốn cha cháu tới đơn vị tốt hơn thôi.

- Mạc Văn Địch tuy không phải là người đứng đầu giáo ủy, nhưng muốn gài người vào Nhất Trung thì chắc không khó. Nếu bác muốn cha cháu đổi một chỗ tốt hơn thì chẳng phải Nhất Trung còn tốt hơn à? Bác nói với cháu đi, Nhị Trung có gì hay?

Tần An biết người bác hai này quá mà, bác hai cực kỳ lợi hại, hơn nữa không nên bị vẻ ngoài nho nhã hào sảng của ông đánh lừa, ông là người làm ăn thực sự, chuyện gì không có lợi không làm, giúp đỡ quê hương là chuyện hai bên cùng có lợi, làm cũng không sao, nhưng mà quyên trợ cho Nhị Trung từng có thù oán với mình thì tuyệt đối sẽ không làm: