Chương 031: Nhị trung huyện Phong Dụ.

Thời đó đang lưu hành một loại đồ chơi gọi là súng xích, tháo một đoạn dây xích của xe đạp, đập chốt nối giữa các đốt xích ra, từng cái xuyên vào dây thép, một đầu sợi dây théo quấn thành hình súng lục, thế là có một cái súng xích cơ bản rồi,

Đem đại bộ phận xích cố định trên dây thép, dùng da buộc lại, cung cấp lực bắn đạn giống như ná, cố định ở đuôi của súng xích, sau đó chế thêm nóng súng, bịt kín một đầu, nhồi thuốc pháo, bóp cỏ một cái, va chạm mạnh sẽ đập vàoc thuố pháo, phát ra tiếng nổ lớn, lửa tóe lên, trông như bắn súng thật.

Tần An và Tôn Pháo còn thấy chưa đủ uy mãnh, tiếng nổ chẳng to bằng đốt pháo, sau khi học hóa, còn chịu khó đi hỏi giáo viên trong khu tập thể, nghiên cứu cả sách vở của anh chị lớp trên, bọn họ đi trộm chìa khóa của phòng thí nghiệm hóa học, trộm lấy Kali pemanganat (KMnO4) và Nitrat amoni (NH4) (NO3), trộn vào thuốc pháo trong nòng súng, vì dưỡng khí giải phóng ra khiến tiếng nổ càng lớn.

Sau nhiều lần thí nghiệm cả hai thành công có được thứ mình cần, sau đó lớn gan làm ra khẩu súng dây xích mới, đầu súng không lấp kín hoàn toàn mà dùng cục bùn bịt tạm, đổ hỗn hợp nổ tự chế vào đó.

Vì thí nghiệm uy lực của khẩu súng này, hai bọn họ chuyên môn tìm con chó nhà, đứa nào cũng hưng phấn tranh nhau làm người bóp cò, cuối cùng chơi oẳn tù tì Tôn Pháo thắng.

Bùng một phát, không ngờ khẩu súng uy lực kinh người, con chó bị bắn mông toe toét, thế là nó điên liên lao vào cắn Tần An và Tôn Pháo, dù vứt súng bỏ chạy rồi vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị chó táp vào mông, đã thế về nhà vừa bị đánh vừa bị phạt quỳ, phải tiêm vác xim phòng chó dại mấy tháng trời.

Nghĩ lại vừa vui vừa thấy may, kỳ thực hỗn hợp nổ bọn họ điều chế rất không ổn định, hôm đó súng không nổ tại chỗ nát tay ra là may cho cả hai rồi, nếu không hối hận hết đời.

Được một cái lợi, hai môn hóa học, vật lý với Tần An và Tôn Pháo mà nói, đủ tư cách coi thường toàn bộ đám bạn cùng trang lửa.

Đầu cúi xuống, mím môi cười, vừa hồi tưởng một thời hào hùng vừa làm bài, thấy bài thi hôm nay đặc biệt thú vị.

Kết thúc ngày thi đầu tiên, Diệp Trúc Lan bị mẹ tới đón về, vùng vằng rời đi, Tần An lang thang một hồi ở lớp 69, Tôn Tôn và mấy cô gái ở lớp, thảo luận bài thi.

Đối với học sinh bình thường mà nói, đáp án của Tôn Tôn là đáp án chuẩn, thi thoảng lại có tiếng kêu đau lòng, lại làm sai bài rồi, đám con gái luôn kêu khoa trương, nhất là Diệp Tiểu Hoa và cán bộ âm nhạc Tiền Lâm Lâm.

Một đề tiếng Anh mà Tôn Tôn cũng không chắc lắm, thế là Diệp Tiểu Hoa và Tiền Lâm Lâm cãi nhau tưng bừng.

- Hỏi cậu ấy thử xem.

Tôn Tôn chỉ Tần An nằm gục trên bàn như mèo bệnh:

- Cậu ấy à?

Tiền Lâm Lâm hoài nghi, dáng vẻ của Tần An chẳng đáng tin cậy:

- Thôi, mai mình hỏi Lý Hạo.

- Tần An, đề này cậu lựa chọn ra sao?

Diệp Tiểu Hoa cầm bài thi tới hỏi Tần An, cô tận mắt nhìn thấy y viết tiếng Anh:

- Đề này không có đáp án, thầy Hoàng chỉ cố tìm đề khó trong tài liệu tham khảo mà không xem kỹ nên bị nhầm.

Tần An lắc đầu, trên bài thi y còn khoanh tròn sửa lại đề thi:

- Xì.

Tiền Lâm Lâm vừa gầy vừa đen, giọng thì không nhỏ, cho rằng Tần An không làm được bài còn lấy lý do đổ thừa, thuần túy là trò sĩ diện của bọn con trai:

Tôn Tôn và Diệp Tiểu Hoa nửa tin nửa ngờ, bọn họ cũng thấy đề thi có vấn đề, nhưng mà trong đầu thói quen tư duy giáo viên luôn đúng, nên chỉ vắt óc nghĩ đáp án mà không nghĩ tới khả năng đề sai.

- Các bạn có biết giáo viên tiếng Anh mới tới của lớp 70 không, bị Tôn Pháo nhét rất nhiều ếch vào ngăn kéo, sợ tới mức không dám dạy lớp 70 nữa, thầy Hoàng vốn chỉ dạy năm thứ nhất và thứ hai, không còn dạy năm thứ ba nữa, bây giờ hết cách, phải dạy lớp 70, rất vất vả.

Tiềm Lâm Lâm lườm Tần An, bất bình nói:

- Cậu ấy tất nhiên không tôn trọng giáo viên.

Tần An ngạc nhiên:

- Đó là do Tôn Pháo làm, liên quan gì tới tôi? Vả lại ếch thì có gì đáng sợ, bắt lột da được luôn một bữa, đỡ phải đi chợ.

- Cậu và Tôn Pháo là một cặp càn quấy có tiếng, làm chuyện tốt không có phần, làm chuyện xấu chưa thiếu ai, Tôn Pháo bắt nhiều ếch như thế, cậu chắc cũng giúp chứ gì?

Diệp Tiểu Hoa cười ngặt ngoẽo:

Trong lớp có bảy tám đứa con gái, chỉ một mình Tần An là nam sinh, ở phe yếu thế tuyệt đối, Tần An bị oan, song biết tranh cãi không có kết cục tốt, nói:

- Tôn Tôn, chúng ta về nhà thôi.

- Tôn Tôn cậu và Tần An... ?

Cả đám con gái ré lên kinh hãi, nhìn bọn họ vắt chéo ngón trở với hàm ý là "hai người có tư tình".

- Không, không phải...

Tôn Tôn đã bao giờ đυ.ng phải chuyện này chứ, bao nhiêu thông minh, bản lĩnh thường ngày bay đi đâu hết, luống ca luống cuồng:

Thế này lọt vào mắt người khác càng vấn đề rồi, chẳng trách Tần An hôm nay thi xong không chạy đi chơi mà ở lại lớp, chẳng phải TV chiếu phim Hong Kong hay có câu, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu à? Tôn Tôn thế là xong rồi, Diệp Tiểu Hoa kéo Tiền Lâm Lâm chạy đi, kệ Tôn Tôn gọi lớn phía sau.

- Cậu, cậu làm gì thế hả?

Tôn Tôn giận lắm, da mặt cô vốn mỏng, sao chịu được, nhìn xoáy vào mắt Tần An:

- Tôi có hẹn gì với cậu sao?

Bị cô bé mười mấy tuổi nhìn, không ngờ Tần An có chút rợn người.gượng gạo nói:

- Không, tại mình có việc đi tới Nhị Trung, cùng đường với bạn, muốn đi cùng.

- Đó là việc của câu, chẳng liên quan tới tôi, thế giới không xoay quanh cậu.

Tôn Tôn nói xong quay người đi thẳng:

- Cậu làm gì thì là việc của cậu, tôi không quản, đừng để ảnh hưởng tới người khác.

Giận thật rồi, Tần An đuổi theo định giải thích, rốt cuộc lại bỏ, vừa rồi lỡ lời, đều vì thói quen thân thiết trước kia của họ, xem ra mình phải điều chỉnh lại, Tôn Tôn một khi giận là giận rất dai.

Tần An ìu xìu xìu tới trước cổng trường Nhị Trung, vẫn chưa tới giờ tan học, cổng trường vắng tanh, vỗ vỗ má mấy cái lấy lại tinh thần rồi đi vào.

Nhị Trung giống sơ trung Thanh Sơn, nằm ở khu trung tâm thị trấn, đối diện có hiệu sách, văn phòng phẩm, tạp hóa, hàng thuê truyện … chủ quán hoặc tán gẫu hoặc buồn chán dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thi thoảng bị tiếng xe ô tô đi qua bấm còi làm giật mình, mở mắt ra chửi bới vừa nhìn theo với ánh mắt hâm mộ.

Cửa hiệu, quán xá nơi này chủ yếu phục vụ học sinh trong trường, thế thôi cũng kiếm đủ sống vì Nhị Trung là trường cấp huyện nội ngoại trú kết hợp, nhiều học sinh các trấn khác xung quanh cũng tới đây học.

Lội dòng lịch sử tầm năm sáu chục năm khi đó Nhị Trung huyện Phong Dụ vốn có tên là Trung học Lục Hải, từng là căn cứ địa cách mạng nổi danh "Long Xà Lục Hải", từ nơi này xuất hiện rất nhiều tướng lĩnh hiển hách thời kháng chiến chống Nhật.

Nhưng bây giờ gọi là Nhị Trung, nó sớm đã không còn kiêu hãnh xưa, giáo ủy huyện định ra phạm vi chiêu sinh của Nhị Trung là "Bọn ngốc trấn Đường Phô, lưu manh của trấn Thanh Sơn, bảo tề của trấn Ấn Thủy"

Trình độ giáo dục của trấn Đường Phô là thấp nhất, thành tích học tập kém tới mức làm người ta tuyệt vọng, trấn Thanh Đường dân phong hung hãn, đặc sản lưu manh vô lại, bảo tề của trấn Ấn Thủy càng tính chất xỉ nhục, "bảo tề" theo tiếng địa phương có ý ám chỉ những người trí tuệ và cảm xúc có vấn đề.

Cách nói này tất nhiên có thành phần khoa trương, nhưng cho thấy phạm vi chiêu sinh của Nhị Trung chẳng hề tốt, nguồn chiêu sinh như thế khiến cho Nhị Trung rất tạp nham.

Lý Tâm Lam học trong lớp thí điểm mới thành lập của Nhị Trung, họ đem những học sinh có thành tích trong top 60 của trường tập trung lại, học trong một khu nhà riêng, tách biệt hoàn toàn với học sinh bình thường, có thể gọi là trường trong trường. Theo trí nhớ của Tần An thì cách này tương đối hữu hiệu, ít nhất tỉ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm ngang với Nhất Trung.