Chương 49: Không ngừng (09)

Minh Thứ gần như trong chớp mắt liền nghĩ đến Lệnh Hủ Chi.

Vì sao lúc cậu ta nghe được tên Sa Xuân lại run tay? Vì sao lúc kỹ thuật viên điều tra thu thập tư liệu về giáo viên và học sinh ở “Kiêm Gia Bạch Lộ”, vẫn cứ sốt sắng đứng ngoài nhìn?

“Nhưng vấn đề này còn phức tạp hơn so với vấn đề mới nãy chúng ta đã thảo luận.” Tiêu Ngộ An nói: “Nếu như Sa Xuân là do cậu ta gϊếŧ, dưới đầu mối mới xuất hiện, chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra đến Khuất Tinh và một phần nhân viên ở trung tâm đào tạo. Gần như vụ gϊếŧ người mang cảm giác mạnh mẽ biểu đạt tội ác. Nhưng nếu như là Sa Xuân tự sát, chuyện này thật ra rất mâu thuẫn.”

Minh Thứ nhắm chặt mắt, vừa nghe Tiêu Ngộ An phân tích, vừa nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong lời nói và hành động của Lệnh Hủ Chi.

“Đối với người bình thường mà nói, gϊếŧ người là phạm pháp, gϊếŧ người phải đền mạng. Chỉ có một số ít người có dũng khí gϊếŧ người. Cho dù Sa Xuân có thực sự không muốn sống hay không, cái người siết cổ cô ấy, trên bản chất cũng là hung thủ, cuối cùng tất nhiên phải trả giá đắt. Cái người ‘giúp đỡ’ này đối mặt với hai phương diện áp lực tâm lý —— gϊếŧ người, và cả bị kết án.” Tiêu Ngộ An cầm một cây bút nhẹ gõ phần đuôi trên cuốn sổ tay, “Dưới hai loại áp lực này, TA vẫn bằng lòng trợ giúp Sa Xuân tự sát, chỉ có thể thấy rằng Sa Xuân đối với TA mà nói rất quan trọng, TA sẵn lòng mạo hiểm vì Sa Xuân.”

Minh Thứ ngẩng đầu, “Nếu Sa Xuân vô cùng quan trọng, sao TA có thể xuống tay được? Còn có, quan trọng hay không là xuất phát từ hai phía, nhất là đối với kiểu như Sa Xuân không được đồng nghiệp chào đón ở chỗ làm, người không được công nhận về năng lực mà nói. Sa Xuân đối với TA rất quan trọng, vậy thì TA đối với Sa Xuân mà nói tất nhiên cũng quan trọng. Một người một khi nhúng tay gϊếŧ người, dù cho TA không bị bắt, quãng đời còn lại cũng sẽ sống trong sợ hãi và lo lắng, Sa Xuân chết trái lại là hết chuyện, nhưng tương lai của cái người ‘giúp đỡ’ này cũng bị phá hủy. Đã là người quan trọng đối với Sa Xuân, Sa Xuân sẽ ích kỷ đến mức đó sao?”

“Đây chính là điểm mâu thuẫn mà anh nói, thiếu một điểm tựa logic trọng tâm.” Tiêu Ngộ An lắc đầu, “Vụ án này hiện giờ có hai hướng là tự sát và bị người khác gϊếŧ hại, nhìn vào chuỗi logic bị người khác gϊếŧ thì có sức thuyết phục hơn, nhưng tự sát…”

Minh Thứ đợi một lát, “Ca, ý anh là gì?”

Tiêu Ngộ An xoa bóp ấn đường, “Nếu như có thể tìm một cách giải thích hợp lý cho điểm mâu thuẫn kia, anh sẽ nghiêng sự tin tưởng về hướng Sa Xuân đã tự mình lên kế hoạch cho vụ án mạng này.”

Khuất Tinh có hai căn hộ cao cấp trong thành phố, trong đó một căn chỉ cách nhà hát Giang Nam 10 phút lái xe.

Chuyện xảy ra đêm đó, theo camera an ninh ở tiểu khu này cho thấy, lúc 10 giờ 37 phút Khuất Tinh đi vào tiểu khu, sau đó chưa từng rời đi.

Nhưng cho dù là căn hộ cao cấp, thiết bị giám sát cũng không phải không có điểm mù. Nếu như Khuất Tinh đã sớm biết rõ những điểm mù này, sau khi về nhà rồi lại tránh thoát camera an ninh để rời đi, sẽ tạo thành hiện trường giả là anh ta vẫn luôn ở nhà.

Minh Thứ bảo kỹ thuật viên tiếp tục soát video giám sát.

Trong không ít vụ án mạng, camera giám sát lúc đó mặc dù không cung cấp được chứng cứ mấu chốt, nhưng dựa vào video giám sát trước đó, đôi khi có thể quy kết thói quen sinh hoạt của nghi phạm, cung cấp mạch suy luận quan trọng để phá án.

Soát video giám sát là công việc cực kỳ khô khan, tất cả mọi người đều giống như đang ngủ thϊếp đi, nhưng thật ra ai nấy đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm video phát đi phát lại nhiều lần.

Bỗng nhiên, Chu Nguyện đè mạnh nút tạm dừng, gọi: “Mau đến xem, đây có phải là Sa Xuân không?”

Sau khi xử lý độ phân giải, người trong video được chứng thực là Sa Xuân.

Tối ngày 29 tháng 5 vào lúc 7 giờ 01 phút, Sa Xuân đi vào căn hộ của Khuất Tinh, hai tiếng sau mới rời đi. Toàn bộ quá trình, Khuất Tinh chưa từng xuất hiện trong video giám sát, không thấy đón Sa Xuân, cũng không thấy tiễn cô ấy.

Đáng nhắc tới chính là, trạng thái trong hai lần xuất hiện của Sa Xuân có chênh lệch cực lớn, lúc đến khá là bình thường, gần như có thể thấy được đang vui vẻ, lúc rời đi thì cả người phiền muộn, có động tác dùng khăn giấy lau khóe mắt, giống như là cực kỳ khổ sở, hứng chịu đả kích cực lớn.

Vui vẻ và muộn phiền, tất nhiên đều liên quan đến người mà cô ấy gặp.

Mà lúc trước trong quá trình thẩm vấn, không có người nào trong bộ nhạc cụ dân tộc nhắc đến quan hệ giữa Sa Xuân và Khuất Tinh, mà bản thân Khuất Tinh cũng khẳng định mình không quen Sa Xuân.

“Xem ra anh và Sa Xuân chẳng phải ‘không quen’ như lời anh nói.” Minh Thứ xoay màn hình, bấm phát video giám sát tối ngày 29 tháng 5.

Khuất Tinh nhìn màn hình, Minh Thứ chăm chú nhìn Khuất Tinh.

Đa phần người trong đoàn nhạc cụ dân tộc cũng khác nhau, khí chất bên ngoài của Khuất Tinh vừa nhìn đã biết là người “làm nghệ thuật”. Anh ta mặc tây trang màu đen kiểu nhẹ nhàng, áo sơ mi bên trong tháo lơi ba chiếc cúc, phía dưới xương quai xanh đeo một sợi dây chuyền, so với tiêu chuẩn của nam giới thì tóc hơi dài, dùng kẹp tóc màu đen búi lỏng lẻo sau ót.

“Sa Xuân đã từng đến nhà anh, ở trong đó hai tiếng.” Minh Thứ hỏi: “Hai tiếng đồng hồ này, hai người đang làm gì?”

Khuất Tinh xem hết video, thế mà cong khóe môi lên cười cười, “Chúng tôi à, đương nhiên là giao lưu nghệ thuật rồi.”

“Giao lưu nghệ thuật gì? Giao lưu thế nào?” Minh Thứ cũng không bị thái độ của Khuất Tinh ảnh hưởng, “Nếu như là tình huống đến nhà giao lưu nghệ thuật, vậy quan hệ giữa anh và Sa Xuân không thể không quen, ít ra tôi không thấy đồng nghiệp khác đến nhà tìm anh.”

Khuất Tinh vẫn cười như cũ, hai tay đều chống cằm, “Tôi phát hiện ra một chuyện.”

Minh Thứ nói: “Anh nói đi.”

“Sa Xuân đã chết, cho nên bây giờ cho dù tôi có nói cái gì, mấy người đều không thể chứng minh là thật hay giả, có đúng không?” Khuất Tinh nhướn mày, “Mấy người chỉ có chọn tin tôi, hoặc là không tin tôi. Mà giờ mấy người đã xem tôi như nghi phạm, lời nói của tôi chắc chắn mấy người sẽ không tin.”

Phương Viễn Hàng nghiêm túc cảnh cáo, “Chấn chỉnh thái độ của anh đi!”

“Thái độ? Hahaha!” Khuất Tinh nhìn về phía Phương Viễn Hàng, “Dạng phàm phu tục tử như cậu, mà cũng xứng bảo tôi chấn chỉnh thái độ à?”

Minh Thứ nói: “Đúng là tôi đã xếp anh vào dạng tình nghi, nhưng sự tin tưởng giữa tôi và anh không ngang nhau, tôi không thể khẳng định anh có sát hại Sa Xuân hay không, nhưng anh thì nhất định sẽ rõ. Trong chuyện có sát hại Sa Xuân hay không này, so với tôi thì càng có quyền lên tiếng, so với suy đoán của tôi thì có thể tin anh hơn. Vả lại, anh cũng không phải nghi phạm duy nhất. Vì sao anh lại cho rằng tôi sẽ không tin tưởng anh?”

Lúc Minh Thứ nói lời này, trong lòng Phương Viễn Hàng âm thầm ca ngợi, Khuất Tinh sửng sốt chốc lát, loại hung hăng phách lối trên mặt kia hơi thu lại.

“Chuyện tôi muốn biết từ anh thực ra cũng không nhiều, chỉ có —— vì sao Sa Xuân lại đến nhà anh? Anh có cái nhìn như thế nào đối với cô ấy.” Minh Thứ nói: “Nhìn thử, đây là phòng cung cấp thông tin, không phải phòng thẩm vấn. Tôi không đưa anh đến phòng thẩm vấn, vì trước khi đưa ra phán đoán, tôi muốn nghe thử giải thích của anh.”

Khuất Tinh nghi ngờ nhìn Minh Thứ, chắc là cảm thấy cảnh sát này không giống trong tưởng tượng của mình lắm.

Minh Thứ cũng không giục anh ta, mãi đến tận khi anh ta rốt cuộc thay đổi tư thế ngồi, hai tay đặt lên bàn, mới nói: “Nghĩ xong rồi?”

“Là tôi gọi Sa Xuân đến nhà mình.” Khuất Tinh nói: “Cô ta đàn quá tệ, cái gọi là ‘cố gắng’ thật ra tất cả đều là công dã tràng , tôi nhìn không nổi nữa.”

Minh Thứ hỏi: “Anh định chỉ dạy cho cô ấy?”

“Những phàm nhân như các người này sẽ thích dùng ‘cố gắng’ để khoe khoang mình, không có thiên phú, lại không cố gắng đúng hướng, đây không phải là uổng phí sức lực sao?” Khuất Tinh cười lạnh, “Sa Xuân chính là loại người này. Hôm đó tôi nhất thời cao hứng, muốn chỉ dạy cô ta một chút, vừa gọi cho cô ta, thì đã thấy cô ta vui mừng tột độ, thật đúng là một kẻ khờ khạo.”

“Anh chỉ là nhất thời cao hứng?

“Anh thích tin hay không thì tùy.”

Minh Thứ nói: “Được, tôi sẽ tạm tin anh. Hôm đó hai người giao lưu thế nào?”

“Chậc, chỉ củng cố thêm suy nghĩ của tôi —— Sa Xuân đúng là thứ đồ phế phẩm.” Khuất Tinh có hơi bực bội gãi đầu, “Đáng ra tôi không nên chỉ dạy cho cô ta.”

“Anh khiển trách cô ấy à?”

“Khiển trách? Không, tôi chỉ là tốt bụng nói cho cô ta, cô ta không cần phải cố gắng vô ích.”

Minh Thứ hỏi: “Từ sao lúc đó, hai người có gặp nhau nữa không?”

Khuất Tinh lắc đầu, “Cô ta không còn mặt mũi nào lại nói chuyện với tôi.”

Minh Thứ lại hỏi: “Sau buổi diễn hôm thứ bảy, anh không tiếp tục hẹn gặp Sa Xuân giao lưu chút sao?”

“Vì sao tôi còn phải hẹn cô ta?” Khuất Tinh nói xong bỗng nhiên nhíu mày lại, “Anh cho rằng tôi lấy danh nghĩa giao lưu mà lừa Sa Xuân đến tập đoàn tạp kỹ, sau đó gϊếŧ người?”

Minh Thứ không trả lời, lại nhìn chằm chằm vào mắt Khuất Tinh.

Lát sau, Khuất Tinh cười lạnh, “Không phải anh nói chuyện muốn biết từ chỗ tôi không nhiều sao? Nhưng câu hỏi của anh cũng nhiều quá rồi đấy. Mấy người nghi ngờ tôi gϊếŧ Sa Xuân, vậy thì đi điều tra đi. Có thể chứng minh là do tôi làm, vậy thì kết án tôi đi, không thể chứng minh được… A, vậy cũng chỉ có thể chứng minh mấy người quá ngu, ngu giống y như Sa Xuân.”

“Thái độ của tên này cũng quá ngạo mạn rồi!” Đi ra từ phòng cung cấp thông tin, Phương Viễn Hàng nói: “Anh ta ỷ vào việc chúng ta không tìm thấy chứng cứ sao? Nhìn thấy anh ta em liền nghĩ đến Hầu Thành. Chứng cứ gây án của Hầu thành, không phải cũng bị chúng ta tìm được à?”

Dịch Phi đang xem hết toàn bộ quá trình cung cấp thông tin trong video quay lại, “Hiện giờ anh cảm thấy Khuất Tinh có hiềm nghi rất lớn. Người ngạo mạn như anh ta, làm được chuyện mà người bình thường cho rằng không tưởng tượng nổi.”

“Nếu như Khuất Tinh không phải hung thủ, anh ta hoàn toàn có thể nghiêm túc nói rõ lí do, chứ không phải ôm thái độ phá quán tử phá suất* giống như bây giờ, chuyện này đối với anh ta không có lợi ích gì. ‘Có thể chứng minh là do tôi làm, vậy thì kết án tôi đi, không thể chứng minh được vậy cũng chỉ có thể chứng minh mấy người quá ngu’, kiểu lời nói này trên cơ bản đã biến anh ta trở thành hung thủ.” Minh Thứ chuyển đề tài, “Nhưng anh cũng đã nói, người ngạo mạn như anh ta, làm ra những chuyện người bình thường không thể tưởng tượng nổi.”

*Phá quán tử phá suất (破罐子破摔) / Dĩ lạm vi lạm (以滥为滥): chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.

Dịch Phi nhíu mày, “Anh ta đang đùa bỡn chúng ta à?”

“Không loại trừ khả năng này.” Minh Thứ đòi chai trà đá mật ong trong tay Phương Viễn Hàng rồi nốc một hơi hơn nửa chai, “Loại người này rất phiền phức, không thể dùng bất cứ mạch suy luận thông thường nào đi phân tích anh ta, nói không chừng toàn bộ động cơ hành vi của anh ta là ‘nhất thời cao hứng’, ‘chơi cho vui’, tháng 5 gọi Sa Xuân đến nhà anh ta là nhất thời cao hứng, giờ biết chúng ta xem mình như là nghi phạm trọng điểm, thế là kéo chúng ta chơi cùng, khó mà nói có phải anh ta lại nhất thời cao hứng nữa không.”

Phương Viễn Hàng không đồng tình, “Nhưng anh ta quả thực khả nghi.”

“Không sai, anh ta có khả nghi, chúng ta không thể không tốn thời gian vào anh ta.” Minh Thứ dừng lại một lát, “Điều tra nhằm vào Khuất Tinh không thể lơ là, nếu như hắn không phải hung thủ…”

Dịch Phi cười gượng, “Vậy coi như chúng ta làm công toi đi.”

Cùng lúc điều tra Khuất Tinh, tổ trọng án sắp xếp để điều tra cũng đang tiến hành ở “Kiêm Gia Bạch Lộ”. Minh Thứ đặc biệt chú ý đến Lệnh Hủ Chi, một phần hình ảnh từ camera giám sát quật ngã lời khai “Lệnh Hủ Chi không giao thiệp gì với Sa Xuân” của Thi Hàn Sơn.

Dạy thư pháp và quốc họa đều tiến hành trong phòng khách, chỉ có dạy nhạc cụ mới có phòng học riêng. Sa Xuân ra vào tất nhiên sẽ đi qua phòng khách, chỉ cần Sa Xuân xuất hiện, Lệnh Hủ Chi sẽ dừng lại, ánh mắt dõi theo Sa Xuân.

Bởi vì thời gian lên lớp khác nhau, trong tuần Lệnh Hủ Chi chỉ có thứ ba hoặc là thứ bảy mới có thể gặp Sa Xuân. Có camera an ninh và học viên thư pháp chứng thực, Lệnh Hủ Chi từng chủ động bắt chuyện với Sa Xuân.

Lệnh Hủ Chi học ở Học viện mỹ thuật Đông Nghiệp, lịch sử thanh toán cho thấy, tháng 5 năm nay cậu ta liên tục mua vé vào 9 buổi diễn của bộ nhạc cụ dân tộc tập đoàn tạp kỹ.

“Chín buổi biểu diễn này, với mức giá vị trí mà bạn chọn, giá vé mỗi buổi đều ở mức 660 tệ trở lên, 9 buổi là gần 7000 tệ, đối với sinh viên như bạn mà nói, là khoản chi phí không hề nhỏ đúng chứ?” Minh Thứ nói: “Lệnh Hủ Chi, cậu không phải đến thưởng thức âm nhạc, mà là đến ngắm Sa Xuân.”

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Quai hàm và cổ Lệnh Hủ Chi căng đến gần như cứng đờ, cơ mặt co giật giống như run rẩy, lúc này mới vừa được đưa đến phòng cung cấp thông tin, nách và l*иg ngực liền xuất hiện rõ dấu mồ hôi.

Vóc dáng của cậu ta không cao, đang mặc áo sơ mi chất lượng kém dễ ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn, từ bề ngoài đến khí chất cả người đều lộ vẻ mất tự nhiên.

Trước đó ngồi ở vị trí này chính là Khuất Tinh. So với Khuất Tinh, Lệnh Hủ Chi lại căng thẳng quá mức, mỗi một động tác nhỏ dường như đều đang nói cho cảnh sát —— tôi chính là hung thủ, tôi thật sự hối hận, tôi rất sợ hãi!

“Gia đình cậu cũng không giàu có, hàng năm đều sẽ xin học bổng. Trước khi đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ làm việc, cậu đã từng làm bán thời gian ở các trung tâm đào tạo tương tự. Bạn học và giáo viên của cậu nói, cậu rất tiết kiệm, điểm này có thể nhìn ra từ cách cậu ăn mặc.” Minh Thứ đan hai tay vào nhau, thân người nghiêng về phía trước, mang theo vài phần cảm giác áp bách quan sát Lệnh Hủ Chi, “Lần hoang phí duy nhất của cậu, chính là tiêu 7000 tệ xem 9 buổi diễn gần như giống nhau của bộ nhạc cụ dân tộc. Chuyện này làm cậu mất đi số tiền nhờ vào làm việc bán thời gian vất vả mới để dành được.”

Con ngươi Lệnh Hủ Chi thắt lại, đã bắt đầu run lên.

“Mà trước lúc đó, cậu cũng không có hứng thú gì lớn đối với nhạc cụ dân tộc. Lúc tháng 3 cậu vừa tới ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ làm việc, Thi Hàn Sơn kiếm mấy tấm vé biểu diễn nhạc cụ dân tộc, phát cho những giáo viên bán thời gian như các cậu xem như phúc lợi. Sau khi cầm về cậu đã làm gì?” Minh Thứ hỏi như không hỏi.

Lệnh Hủ Chi không có cách nào đối mặt với Minh Thứ, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, bờ môi nhúc nhích một hồi.

“Cậu bán nó rồi.” Minh Thứ nói: “Cậu giải thích xem làm sao chỉ vẻn vẹn hơn một tháng, bản thân cậu lại tự mình bỏ tiền ra xem 9 buổi diễn nhạc cụ dân tộc?”

Sau một hồi im lặng, Minh Thứ nói: “Bởi vì tháng 4, Sa Xuân đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’. Cậu mến mộ cô ấy, muốn xem thử dáng vẻ trên sân khấu của cô ấy. Sau khi xem qua một buổi, cậu càng thêm mê mẩn cô ấy, chuyện đã xảy ra rồi thì không thể ngăn lại được.”

“Không, không!” Lệnh Hủ Chi điên cuồng lắc đầu, “Không phải như anh nghĩ đâu!”

Minh Thứ hỏi lại: “Tôi nghĩ như thế nào?”

Hai mắt Lệnh Hủ Chi ửng hồng, gân trên cổ giống như là muốn lồi ra.

Minh Thứ hỏi: “Cậu xem 9 buổi diễn mà Sa Xuân tham gia, Sa Xuân có biết không?”

Lệnh Hủ Chi đầu tiên là lắc đầu, sau thì rất nhanh vừa hoảng sợ gật đầu.

“Không, Sa Xuân không biết.”Minh Thứ nói: “Sa Xuân cũng không biết có người vì cô ấy mà sẵn lòng đến xem 9 buổi diễn. Điều cậu làm là luôn âm thầm dõi mắt ở nơi cô ấy không chú ý đến, tán thưởng cô ấy. Để tôi đoán xem là nguyên nhân gì.”

“Đừng nói nữa!” Lệnh Hủ Chi đột nhiên hét lớn, “Anh hoàn toàn không hiểu!”

Minh Thứ gật đầu, “Tôi không hiểu, vậy cậu nói xem?”

Lệnh Hủ Chi rồi lại im bặt.

“Cậu tự ti, cảm thấy xuất thân nghèo túng của mình không có tư cách theo đuổi Sa Xuân, cảm thấy một khi tỏ tình, Sa Xuân nhất định sẽ từ chối cậu.” Minh Thứ nói: “Mỗi lần gặp nhau ở ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’, cậu đều nhân cơ hội quan tâm nói chuyện với Sa Xuân, nhưng những lời này, đều là dưới phương diện đồng nghiệp thăm hỏi thông thường.”

Hai tay Lệnh Hủ Chi nắm chặt dưới bàn, trên áo sơ mi chất lượng kém dấu mồ hôi càng hiện ra dày đặc.

“Cậu càng khát khao Sa Xuân, thì càng cho là bản thân không xứng với Sa Xuân, cô ấy trên sân khấu là nữ thần hào quang lóa mắt, có công việc tốt và ổn định, có nhà riêng, mà cậu chỉ là sinh viên nghèo cần xin học bổng.” Tốc độ nói của Minh Thứ nhanh dần, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, “Bỗng nhiên cậu hiểu ra, với sự chệnh lệch giữa hai người, cậu không thể có được Sa Xuân! Nhưng cậu lại không thể chấp nhận Sa Xuân bị người khác cướp mất, cậu nghĩ ra một cách —— dùng cái chết để hoàn toàn biến Sa Xuân thành của riêng!”

“Không!” Lệnh Hủ Chi hét lớn: “Không phải tôi! Tôi không gϊếŧ Sa Xuân! Mấy người vu oan cho người tốt!”

Ngón tay Minh Thứ trượt trên màn hình máy tính bảng, mỗi một tấm hình trong đó đều là Sa Xuân.

Đội viên chạy việc bên ngoài tìm thấy một cái hộp dưới giường ký túc xá của Lệnh Hủ Chi, bên trong đựng ảnh chụp đã tráng in ra, nhân vật chính tất cả đều là Sa Xuân, xem xét từ góc độ thì đều là chụp lén, mà xem xét từ cảnh đường phố, Lệnh Hủ Chi đã nhiều lần theo sát đằng sau Sa Xuân trên đường đi làm.

Ngoài ra, ở trong phòng vẽ tranh của Lệnh Hủ Chi, cũng giấu nhiều bức phác họa Sa Xuân.

Lệnh Hủ Chi có thành tích chuyên ngành nổi trội, đã viết chữ đẹp, mà vẽ tranh cũng không tồi, “Sa Xuân” mà cậu ta vẽ bằng ngòi bút của mình dường như đang sống lại, như một đóa hoa đang lớn lên mạnh mẽ dưới làn gió xuân.

“Cậu có thể phản bác tôi.” Minh Thứ mở tay ra, “Rồi giải thích xem, lần đầu tôi đến ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ nhắc đến Sa Xuân, vì sao cậu lại căng thẳng như vậy?”

“Tôi chỉ bám đuôi cô ấy!” Lệnh Hủ Chi run giọng nói: “Chuyện quá đáng nhất tôi từng làm chính là theo dõi! Tôi chưa từng quấy rối cô ấy, không để cô ấy biết tôi thích cổ, sao tôi lại làm hại cô ấy chứ?”

Minh Thứ lắc đầu, “Không có liên kết chắc chắn giữa hai điểm này.”

Lát sau, Minh Thứ hỏi: “Tối thứ 7 lúc, cậu ở đâu?”

“Tôi đang học…”

“Cậu không ở ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’, cũng không ở học viện mỹ thuật.” Minh Thứ ngắt lời, “Tôi đã xác minh rồi, cậu đừng tốn công nói dối nữa.”

Từ ‘trường học’ chưa kịp ra khỏi miệng Lệnh Hủ Chi đã bị nuốt trở về, hồi lâu sau mới nói: “Tôi ở gần nhà hát Giang Nam.”

“Tôi biết đoàn nhạc cụ dân tộc có buổi diễn, nhưng không bán vé. Tôi muốn đến xem Sa Xuân.” Lệnh Hủ Chi nói chuyện ấp a ấp úng, “Nhưng từ khi đoàn nhạc cụ dân tộc đến rồi rời đi, tôi cũng không thấy Sa Xuân.”

“Sau đó thì sao?” Minh Thứ hỏi.

“Tâm tình tôi không tốt, tạm thời chưa quay về trường học.”

“Cậu dù sao luôn có chỗ để đi.”

“Tôi chỉ tùy tiện cất bước tản bộ…”

Minh Thứ nhíu mày, “Cậu còn chưa giải thích, lúc tôi nhắc đến Sa Xuân, vì sao lại căng thẳng.”

“Tôi tưởng là Sa Xuân biết tôi theo dõi cô ấy, báo cảnh sát để mấy người đến điều tra!” Đôi mắt đỏ ngầu của Lệnh Hủ Chi bỗng nhiên rớt nước mắt, “Sau này, sau này mới biết là, Sa Xuân bị người ta sát hại!”

Nói xong câu đó, Lệnh Hủ Chi lập tức bụm mặt, gào khóc trong phòng cung cấp thông tin.

Cùng thời điểm đó, Tiêu Ngộ An nhận được một tin tức trong mạng nội bộ, tháng 6 năm nay, cảnh sát của Sở cảnh sát Hộ Lâm khu Đông Thành từng đến “Kiêm Gia Bạch Lộ” để điều tra một vụ mất tích.

Người đàn ông trong vụ đó là Vu Chấn, 40 tuổi, tháng 4 đến tháng 5 từng học ở “Kiêm Gia Bạch Lộ”, sau đó vì không hài lòng với chương trình học mà rời đi.

Cảnh sát hình như cũng không cho là “Kiêm Gia Bạch Lộ” có liên quan đến vụ mất tích của Vu Chấn, đến điều tra cũng chỉ là làm theo thông lệ.

Mà vụ mất tích này đến nay vẫn chưa có lời giải.