Chương 48: Không ngừng (08)

Người phụ nữ tên là Thi Hàn Sơn, tự xưng là yêu phong cách cổ xưa tha thiết, tháng 3 năm nay cùng với hai người có chung sở thích khác hùn tiền mở “Kiêm Gia Bạch Lộ”, mục đích truyền bá văn hóa truyền thống.

Lúc nói những lời này, cô ta cũng không lo lắng, Minh Thứ vừa nhìn liền hiểu, cô ta cũng không thật sự dành tình yêu nồng nhiệt cho phong cách cổ xưa, chẳng qua muốn nhân lúc đang “Hot phong cách cổ xưa”, có thể kiếm khoản nào được khoản nấy.

Thật ra điều này cũng không có gì đáng trách. Mục đích Minh Thứ đến “Kiêm Gia Bạch Lộ” cũng không phải để điều tra có chuyên môn hay không, có chính quy hay không.

“Cô và Sa Xuân quen biết nhau thế nào?” Minh Thứ hỏi: “Cô ấy bắt đầu làm việc ở chỗ này của cô từ khi nào?”

“Tôi và bạn mình thống nhất chuyên chủ đàn cổ tranh, bởi vì đàn cổ tranh là nhạc cụ dân tộc hot nhất, đối với người bình thường mà nói, gảy đàn cổ tranh khá là có thần thái.” Thi Hàn Sơn nói: “Dạng trung tâm nhỏ này như chúng tôi, tuyển giáo viên khá dễ, nhưng tuyển giáo viên chuyên môn sẽ rất khó. Trước khi khai trương, tôi đến học viện âm nhạc và tập đoàn tạp kỹ hỏi thăm, không có ai bằng lòng đến cả, chúng tôi cũng không thể trả lương quá cao. Sau này đến tháng 4, chuyện làm ăn của chúng tôi dần dần vào quỹ đạo, học sinh muốn học đàn cổ tranh cực kỳ nhiều, nhưng tất cả giáo viên đều là nghiệp dư, chỉ có thể dạy một ít căn bản. Tôi thấy thế này thì không được, chỗ chúng tôi quảng bá chính là đàn cổ tranh, nhất định phải có một giáo viên chuyên môn.”

Minh Thứ nói: “Cho nên cô lại đến tập đoàn tạp kỹ?”

“Ừ, lần này số đỏ hơn, vừa hay gặp được Sa Xuân.” Thi Hàn Sơn nói, “Tôi kể chuyện chúng tôi đang cần gấp một giáo viên chuyên môn đàn cổ tranh, lương thế nào cô ấy có thể tự đề cử, chỉ cần trong tiềm lực, thì hét cao bao nhiêu cũng được. Cô ấy đồng ý không chút do dự, hơn nữa tiền lương cũng không đòi cao. Một tuần cô ấy có giờ lên lớp vào hai buổi tối, thứ 7 chủ nhật thì tùy ý chọn một hôm lên lớp ban ngày, một tháng tôi chỉ phải trả cho cô ấy chưa đến 8000 tệ tiền lương.”

Minh Thứ đột nhiên hỏi, “Thầy giáo dạy thư pháp vừa nãy ở bên ngoài là ai?”

Thi Hàn Sơn ngạc nhiên, “Cậu ấy là Lệnh Hủ Chi, còn đang học năm 2, cậu ấy làm sao?”

“Người tên Lệnh Hủ Chi này, bình thường có thân với Sa Xuân không?”

“Không thân lắm, lịch dạy của cậu ấy và Sa Xuân trên cơ bản là chéo nhau, tôi chưa từng thấy cậu ấy nói chuyện với Sa Xuân lần nào.”

Minh Thứ gật đầu, định lát nữa phải lấy toàn bộ video giám sát, “Sa Xuân trong lúc làm việc ở chỗ các cô, có từng xảy ra chuyện gì hay không?”

Thi Hàn Sơn nói: “Không có, cô ấy rất điềm đạm, lại rất chuyên nghiệp, chẳng những hướng dẫn học sinh, có khi còn giúp đỡ các giáo viên dạy đàn cổ tranh khác. Mọi người đều rất yêu mến cô ấy.”

Minh Thứ suy tư.

Nếu như Thi Hàn Sơn không nói dối, chức trách giống nhau như vậy, mà Sa Xuân ở nơi làm việc chính và phụ, tình cảnh có thể nói là một trời một vực.

Đồng nghiệp và học sinh ở “Kiêm Gia Bạch Lộ” yêu mến cô ấy, còn người của tập đoàn tạp kỹ lại xem thường cô ấy.

Loại chênh lệch này dường như ngụ ý đạo lý —— ở tập đoàn tạp kỹ, Sa Xuân là một kẻ tài nghệ không bằng người khác, mà ở “Kiêm Gia Bạch Lộ” Sa Xuân là giáo viên có chuyên môn nhất.

Sa Xuân ở tập đoàn tạp kỹ có thể nói là không hề có một người bạn nào, lâu ngày làm việc trong sự ngột ngạt, nhưng tình cảnh ở “Kiêm Gia Bạch Lộ” như vậy, có lẽ sẽ khiến Sa Xuân cảm thấy thả lỏng.

Một khi thả lỏng, nói không chừng sẽ quen biết bạn bè, lâu ngày ở chung, sẽ sinh ra tin cậy và ỷ lại.

Trước lúc Sa Xuân bị sát hại là chủ động đến tập đoàn tạp kỹ, nhìn qua cũng không thấy sợ hãi hay căng thẳng, càng không giống như bị thao túng tinh thần.

Vậy thì hẳn người đợi cô ấy ở tập đoàn tạp kỹ, phải là một người cô ấy quen biết, thậm chí là cực kỳ tin cậy, cô ấy nghe lời của kẻ đó, tránh né camera an ninh, dùng tiền mặt thanh toán, làm tất cả mọi thứ để trợ giúp kẻ đó.

“Tôi cần danh sách học sinh của Sa Xuân.” Minh Thứ nói: “Còn có danh sách nhân viên làm việc ở chỗ này của các cô nữa.”

Thi Hàn Sơn giật mình, “Không thể nào là giáo viên của chúng tôi hại cô ấy được.”

Minh Thứ nói: “Cô không phải người trong cuộc nên không có tư cách gì bảo đảm cho bất cứ kẻ nào cả.”

Đội viên kỹ thuật chạy đến, phối hợp lấy video giám sát và tài liệu giáo viên học sinh.

Lễ tân chắc là người đơn thuần, vẫn không nhìn ra Sa Xuân đã xảy ra chuyện. Trái lại thì Lệnh Hủ Chi đã nhận ra cái gì đó, nhiều lần cảnh giác nhìn về phía kỹ thuật viên.

Tất cả hành động của cậu ta, đều không lọt khỏi mắt Minh Thứ.

Khi về lại cục trinh sát hình sự, Minh Thứ lập tức đến văn phòng Tiêu Ngộ An.

Tiêu Ngộ An đưa một hộp cơm tới trước mặt y, trước khi y mở miệng đã nói: “Đừng vội, ăn cơm trước đã.”

“Em không đói bụng.” Tuy nói là vậy, Minh Thứ vẫn mở nắp hộp ra.

Ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo cả ban ngày, không ngừng không nghỉ chạy đến 3 địa điểm trọng yếu, y không phải là không đói bụng, mà đã đói quá mức đến độ không còn cảm giác thấy đói nữa.

Trước kia nếu gặp phải tình huống này, y sẽ chẳng muốn ăn luôn, hoặc là tùy tiện ăn ổ bánh mì cho xong việc. Nhưng bây giờ có Tiêu Ngộ An ở đây, y không đối xử tử tế với sức khỏe của bản thân, Tiêu Ngộ An sẽ buộc y phải đối xử tốt.

“Aizz, cứ như bị phụ huynh quản thúc ấy.” Trong hộp cơm đựng ba phần đồ ăn một phần cơm, vừa nhìn là biết thầm gọi cơm ngoài ăn, Minh Thứ gắp một miếng cá lên, nhỏ giọng thì thầm.

Tiêu Ngộ An đương nhiên là nghe thấy được, “Không giống nhau.”

Minh Thứ nhướn mắt, “Phải phải phải, anh đúng là còn to hơn nhà em mà.”

Bữa cơm này ăn cực nhanh, Minh Thứ ra ngoài hành lang vứt hộp, lúc soi gương phát hiện mặt mình có hơi bẩn, vội vã đi rửa mặt, nước chảy dọc theo cái cổ trôi xuống, thấm ướt áo sơ mi trước ngực.

Tiêu Ngộ An ném cho y một cái khăn mặt, hỏi: “Có phát hiện gì sao?”

Minh Thứ tùy tiện chà trước ngực mấy cái, rồi vắt khăn mặt lên vai, “Điểm đáng nghi và manh mối đều quá nhiều, em phải sắp xếp lại một chút.”

Tiêu Ngộ An nói: “Không cần phải vội, sắp xếp từng cái từng cái một. Tiến trình điều tra đã tổng hợp đến chỗ anh rồi, đúng thật là tối thứ 7 Sa Xuân đã bắt xe đến tập đoàn tạp kỹ, đồng thời hành động đi từ khu đất hoang phía tây vào khu quy hoạch kia rất bất thường.”

“Trên đường về, em vẫn cứ nghĩ mãi, vì sao cô ấy lại muốn làm như thế?” Minh Thứ nói: “Thứ nhất, là hung thủ bắt cô ấy làm thế, hung thủ là người cô ấy cực kỳ tin tưởng —— nếu không một cô gái đơn thân như cô ấy, không thể nào mà đêm hôm khuya khoắt không màng an nguy đến chỗ nguy hiểm như thế. Vấn đề là ở chỗ, người này là ai? Hắn dựa vào cái gì để khiến Sa Xuân phải tuân lệnh của mình? Đối chiếu theo suy luận này, xác suất hung thủ là đồng nghiệp trong tập đoàn tạp kỹ rất thấp, hơn nữa có thể là người quen biết của Sa Xuân ở nơi khác, ví dụ như…”

Tiêu Ngộ An ngắt lời: “Em bỏ quên một kiểu tình huống khác.”

Minh Thứ hỏi: “Tình huống như thế nào?”

“Người này không nhất thiết cần có được sự tín nhiệm của Sa Xuân.” Tiêu Ngộ An nói.

Minh Thứ nhíu mày suy nghĩ hai giây, “TA có thể dùng âm nhạc để ‘uy hϊếp’ Sa Xuân sao?”

“Đúng.” Tiêu Ngộ An bật màn hình video quay lại quá trình thẩm vấn Ung Hoan trong máy tính bảng, “Mẹ Sa Xuân nói, từ nhỏ Sa Xuân đã không đủ thiên phú, vì nỗ lực phấn đấu mà liều mạng cố gắng, đây là đặc điểm rõ rệt nhất trong tính cách của cô ấy. Bất cứ lúc nào, Sa Xuân cũng đặt ‘tiến bộ’ lên hàng đầu. Thử nghĩ mà xem, nếu có một đồng nghiệp Sa Xuân hỏi cô ấy —— tối thứ 7 có rảnh không? Tôi có sửa một đoạn nhạc diễn tấu, rất muốn luyện tập với cô. Sa Xuân sẽ có phản ứng gì?”

“Ý của anh là, người sát hại Sa Xuân là một trong ba người Khuất Tinh, Tôn Tĩnh, Lữ Hủy?” Minh Thứ nói: “Trong mấy người không có chứng cứ ngoại phạm kia, tạm thời không suy xét đến ba nhân viên hậu đài, còn lại cũng chỉ có bọn họ.”

“Anh chỉ là bổ sung điểm này trong suy luận của em.” Tiêu Ngộ An nói: “Vì vừa rồi em cũng định loại trừ nhân viên tập đoàn tạp kỹ ra. Bên phía kỹ thuật viên vừa mới báo tin, lúc diễn xong Lữ Hủy đã đi bar với bạn, video giám sát ở quán bar có thể chứng minh, Lữ Hủy không có thời gian gây án. Còn Khuất Tinh và Tôn Tĩnh, bọn họ đều tự khai là vì mệt quá mà về nhà, nhưng trước mắt thì vẫn chưa có ai có thể làm chứng là bọn họ thật sự về nhà.”

Minh Thứ lập tức tìm tư liệu của Khuất Tinh và Tôn Tĩnh.

Khuất Tinh, nam, 33 tuổi, chuyên đàn tì bà. Tôn Tĩnh, nữ, 29 tuổi, chuyên đàn cổ tranh.

Tôn Tĩnh và Sa Xuân diễn tấu cùng một loại nhạc cụ ở trong dàn nhạc. Ở bất cứ đơn vị nào, người có chức vị giống nhau không khỏi bị mang ra so sánh, cũng có khối người cạnh tranh với nhau.

Tôn Tĩnh cũng không tính là người có thiên phú đặc biệt, trong nội bộ dàn nhạc, nghệ nhân diễn tấu đàn cổ tranh được công nhận có thiên phú là Phó Tranh – người có chứng cứ ngoại phạm. So với Sa Xuân, Tôn Tĩnh khôn khéo hơn nhiều, hòa đồng hơn nhiều, mỗi lần Nhiễm Hợp châm chọc Sa Xuân, Tôn Tĩnh đều sẽ chêm vào mấy câu.

Còn Khuất Tinh, là mộ loại khác trong dàn nhạc.

Quý Nguyệt nói, tập đoàn thỉnh thoảng sẽ đưa vào “nhân tài đặc biệt”. Khuất Tinh chính là “nhân tài đặc biệt” được dẫn vào, là nghệ sĩ tài hoa hơn người ở bộ nhạc cụ dân tộc.

“Về động cơ, Khuất Tinh và Tôn Tĩnh đều có khả năng gây án.” Tiêu Ngộ An lật ra một cuốn sổ tay, chữ viết phía trên thưa thớt, mà hình vẽ thì nhiều, “Lần họp trước bọn em đã có lúc phân tích qua, trong bộ phận nhạc cụ dân tộc khả năng có người đố kỵ Sa Xuân chăm chỉ, muốn chăm chỉ giống như Sa Xuân, nhưng lại không làm được, sợ Sa Xuân nhờ chăm chỉ mà càng tiến càng xa, còn bản thân trở thành người bị bỏ lại. Tôn Tĩnh khớp với phân tích này. Cô ta và Sa Xuân đều chuyên đàn cổ tranh, sự tiến bộ Sa Xuân chẳng khác nào kéo cô ta thụt lùi. Cô ta thật sự thù hận Sa Xuân, lúc cô ta phát hiện Sa Xuân đúng là nhờ vào cố gắng không ngừng mà vượt mặt cô ta, loại thù hận này khả năng sẽ bị xé ra to.”

Minh Thứ xa xa nhìn sổ tay của Tiêu Ngộ An.

Y biết cái cuốn sổ tay kia.

Lúc Tiêu Ngộ An cân nhắc một việc, không chỉ có thể giăng lưới cực lớn mà cuối cùng cũng thu được lưới lại, đây là một loại năng lực dựa vào kinh nghiệm và thiên phú rèn giũa mà thành. Trên cuốn sổ tay viết vụ án “từng trải”, mà trên người y cũng mang theo cuốn sổ tay như vậy, điểm này chính là học từ Tiêu Ngộ An.

“Lại nhìn đến Khuất Tinh.” Tiêu Ngộ An lại nói: “Khuất Tinh tuyệt không có khả năng ghen ghét Sa Xuân, nhưng có thể mang một loại thù hận càng vặn vẹo hơn. Anh ta có tài diễn tấu đàn tì bà xuất chúng, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa. Thiên tài nhìn xuống người bình thường, thông thường sẽ có hai loại cảm xúc, một là thương hại mặt ngoài, hai là xem trường bên trong. Khuất Tinh có lẽ không nhìn lọt mắt dạng người như Sa Xuân, nghĩ xa thêm chút, anh ta cho rằng dạng người diễn tấu đàn cổ tranh không có chút thiên phú nào như Sa Xuân này, là sự báng bổ đối với thứ âm nhạc anh ta yêu thích.

“Chặt đứt hai bàn tay…” Minh Thứ nói: “Hai người họ thật ra đều có thể chặt đứt hai tay Sa Xuân, một kẻ là ‘Không cho mày luyện tập nữa’, một kẻ là ‘Đôi tay này của mày không xứng diễn tấu đàn cổ tranh’.”

“Nhưng xét về hành động thực tế, Khuất Tinh có khả năng gây án cao hơn Tôn Tĩnh. Đây chính là vừa nãy anh nói với em, hung thủ có thể dùng âm nhạc dụ dỗ Sa Xuân đêm khuya đến chỗ hẹn. Khuất Tinh có khả năng làm thế.” Tiêu Ngộ An nói: “Anh đã xem qua tất cả ghi chép thẩm vấn của mọi người trong bộ nhạc cụ dân tộc, không chỉ có một người nhắc tới, Khuất Tinh ỷ tài mà khinh người, tính tình bất định, khi thì ôn tồn lễ độ, khi thì mở miệng làm tổn thương người khác. Nhưng vì anh ta là ‘nhân tài đặc biệt’, năng lực chuyên môn đúng là rất ưu việt, cho nên từ xưa đến nay chưa từng có ai bày tỏ bất mãn với anh ta. Sa Xuân nếu như nhận được yêu cầu của anh ta, anh đoán, Sa Xuân không những sẽ đến chỗ hẹn, hơn nữa anh ta bảo gì thì sẽ làm nấy.”

Minh Thứ nói: “Điện thoại và mạng internet của Sa Xuân đều không tìm được liên hệ khả nghi nào, cho thấy hung thủ là người giao thiệp trực tiếp với Sa Xuân. Khuất Tinh và Sa Xuân đúng là có cơ hội tiếp xúc ngầm. Vả lại, sau khi Sa Xuân rời khỏi nhà hát Giang Nam, chậm trễ đến gần một tiếng đồng hồ mới bắt xe. Trước đó em vẫn nghĩ không ra vì sao cô ấy lại muốn trì hoãn lâu như vậy, cho dù là tránh camera an ninh cũng không tốn nhiều thời gian như vậy. Nhưng nếu như là Khuất Tinh bảo cô ấy làm vậy, vậy điểm kia xem như hợp logic —— buổi diễn hôm thứ 7 Khuất Tinh cũng ở đó, 10 giờ 17 phút, Khuất Tinh cùng ba người khác rời khỏi nhà hát Giang Nam, là nhóm người đầu tiên rời khỏi sau Sa Xuân, lộ trình giống nhau, Sa Xuân không thể đến tập đoàn tạp kỹ trước Khuất Tinh. Cho nên Khuất Tinh sẽ bảo cô ấy đợi!”

“Ừm.” Tiêu Ngộ An gật đầu, “Khuất Tinh phù hợp với một trong những logic hình sự. Nhưng anh ta không phải kẻ tình nghi duy nhất. Vừa rồi em nói, hung thủ là người Sa Xuân tin tưởng, người mà cô ấy sẵn lòng hẹn gặp đêm hôm, người này là người Sa Xuân quen ở ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ nhỉ.”

Minh Thứ vội vàng trở về lối suy luận của mình, “ ‘ Kiêm Gia Bạch Lộ’ đối với Sa Xuân mà nói, là nơi có bầu không khí tốt hơn so với tập đoàn tạp kỹ. Sa Xuân mang thân phận giáo viên đàn cổ tranh cao cấp kiêm chức một tháng, thu nhập chỉ có 8000 tệ, con số này thuộc tầm trung trong những người cùng nghề. Sa Xuân bằng lòng tiếp tục làm việc ở nơi đó, một là vì áp lực từ khoản vay mua nhà, thứ hai, em đoán là vì cô ấy cảm thấy dễ chịu khi làm việc ở đó.”

Tiêu Ngộ An nói: “Khoản vay mua nhà này có thể để thành nguyên nhân không quan trọng, chẳng qua nếu vì khoản vay này, cô ấy hoàn toàn có thể yêu cầu mức lương cao hơn.”

“Em cũng nghĩ vậy.” Minh Thứ nói tiếp: “ Người ở ‘Kiêm Gia Bạch Lộ’ có giao thiệp đều lần lượt loại trừ, hiện giờ em hết sức nghi ngờ, hung thủ nằm trong số học sinh của Sa Xuân. Còn một người nữa là giáo viên dạy thư pháp ‘Lệnh Hủ Chi’ có phản ứng cũng không bình thường, lúc em nhắc đến Sa Xuân, bút trên tay cậu ta bỗng nhiên khựng lại.”

“Tốt, như vậy phạm vi điều tra hiện tại sẽ được thu hẹp.” Tiêu Ngộ An hất cằm với Minh Thứ, “Đây chỉ là suy luận đầu tiên của em, còn cái thứ hai đâu?”

Minh Thứ im lặng một lát, lắc đầu, “Cái thứ hai em cảm thấy có hơi vô lý,với lại em tìm được một ít chứng cứ có thể phản bác suy luận này.”

Tiêu Ngộ An nói: “Em cho rằng, án mạng xảy ra do chính bản thân Sa Xuân làm chủ, hung thủ chỉ là kẻ giúp đỡ cô ấy ‘tự sát’?”

Minh Thứ hít sâu một hơi, “Sa Xuân tránh né camera an ninh, kéo dài thời gian, từ phía tây tiến vào trong tập đoàn tạp kỹ… Hàng loạt những hành động này của cô ấy khiến em không thể không nghĩ như vậy. Hơn nữa anh này, có một cảm giác rất chủ quan em vẫn chưa nói với ai —— lúc biểu diễn hôm thứ 7, em vẫn luôn để mắt đến Sa Xuân, em luôn cảm thấy trong ánh mắt của cô ấy có một loại âu sầu. Bây giờ nhớ lại, có phải cô ấy biết mình sắp chết, cho nên bất giác cảm thấy sợ hãi, đau lòng hay không?”

“Không phải không có lý.” Tiêu Ngộ An đứng dậy, tìm báo cáo khám nghiệm thi thể Sa Xuân, “Cuộc họp hôm qua của của bọn em, Hình Mục chẳng phải đã nhắc đến sao, trước giai đoạn ngạt thở Sa Xuân gần như không hề giãy giụa, mà đến cuối cùng mới xuất hiện dấu hiệu giãy dụa mãnh liệt. Một người đã chuẩn bị tốt cái chết cho chính mình, lúc cổ vừa bị siết, quả thực sẽ không phản kháng gì cả, nhưng lúc cô ấy sắp tử vong, giãy dụa chính là phản ứng theo bản năng.”

Minh Thứ nói: “Nguyên nhân tự sát anh cũng đã nghĩ tới —— Sa Xuân sau những năm tháng cố gắng, rốt cuộc không thể không nhìn thẳng vào hiện thực rằng bản thân chẳng có gì nổi bật. Đối với một người bỏ ra quá nhiều tâm huyết mà nói, loại đả kích này đúng là trí mạng. Nhà Sa Xuân nhìn qua căn bản không giống một ngôi nhà, cô ấy dùng tủ quần áo đơn sơ như thế, phòng khách cũng không có những đồ vật mà những gia đình bình thường nên có như ghế sô pha, TV và bàn trà, tiền của cô ấy đều đổ hết vào phòng luyện tập. Ba năm trước cô ấy chuyển đến nơi ở hiện tại, cô ấy upload video diễn tấu đàn cổ tranh đầu tiên của mình cũng đúng ba năm trước.”

Mặc dù Tiêu Ngộ An không đến hiện trường, những cũng đã xem qua những video kia.

“Kỹ thuật viên đang điều tra dấu vết trên mạng của Sa Xuân, trước mắt chưa phát hiện cô ấy nảy sinh tranh cãi với bất cứ ai. Cô ấy lên mạng ngoại trừ xem các trang web liên quan đến âm nhạc, chính là upload tác phẩm của mình.” Minh Thứ nói: “Hiện giờ chúng ta không có cách nào hỏi Sa Xuân —— cô đang suy nghĩ gì lúc đăng những tác phẩm này? Có kỳ vọng gì hay không? Nhưng căn cứ vào tâm lý, một người siêng năng đem tác phẩm của mình truyền tải trên nền tảng công khai, không thể nào là mèo khen mèo dài đuôi được, nhất định cô ấy muốn nhận được sự công nhận.”

“Nếu có thể đạt được sự công nhận ở trên mạng internet, điều này có thể bù đắp một phần nào đó cho Sa Xuân trong sự đả kích từ công việc ngoài đời thực.” Tiêu Ngộ An thở dài, “Thế nhưng cho dù ở trên mạng internet, sự chăm chỉ của cô ấy cũng không thể đổi lấy một tiếng vỗ tay.”

“Cho nên em cảm thấy, Sa Xuân có lẽ đã mắc vào một loại trạng thái mất hết niềm tin. Cô ấy dần dần thấy rõ, cố gắng cũng sẽ vô dụng thôi, thiên phú đã sớm quyết định tất cả.” Minh Thứ lau mặt một cái, lại nói: “Nhưng em lại cảm thấy cái này không thuyết phục. Ca, trong phòng ngủ Sa Xuân không có giường, lại có một cái lều vải trang trí tỉ mỉ, điều này rõ ràng cho thấy là người có tâm tư khá lãng mạn. Trước lúc xảy ra chuyện, Sa Xuân còn đi mua sữa chua và sữa bò bỏ trong tủ lạnh. Nhìn như vậy, cô ấy lại không giống một người muốn từ bỏ cuộc sống.”

“Vậy nếu như đó là cô ấy cố ý thì sao?” Tiêu Ngộ An nói.

Minh Thứ khẽ giật mình, “Hả?”

“Nội tâm lãng mạn và có khuynh hướng tự sát cũng không mâu thuẫn, người lãng mạn có khi càng không chấp nhận được thực tế tàn khốc. Cho nên chi tiết lều vải này, trước tiên có thể bỏ qua một bên.” Tiêu Ngộ An nói: “Em để ý đến trong tủ lạnh Sa Xuân có sữa chua và sữa bò vừa mua, nhưng em có phát hiện ra rằng, trong tủ lạnh của cô ấy chỉ có sữa chua và sữa bò à?”

Con ngươi Minh Thứ thắt lại trong phút chốc.

Trong tủ lạnh đương nhiên không chỉ có sữa chua và sữa bò, còn có bia trái cây, táo, đồ trang điểm.

Chúng nó đều có một điểm giống nhau —— trong thời gian ngắn sẽ không hư, sẽ không thối rữa.

“Anh đã xem qua ảnh chụp, thời hạn bảo quản sữa bò là 27 ngày, sữa chua là 15 ngày.” Tiêu Ngộ An nói: “Nói cách khác, trong vòng nửa tháng thì chế phẩm từ sữa sẽ không thay đổi chất, bia trái cây và đồ trang điểm để trong tủ lạnh nửa năm cũng sẽ không bốc mùi lạ. Còn táo là trái cây có thời hạn bảo quản tương đối dài, để ở trong tủ lạnh 10 đến 15 ngày cũng sẽ không thay đổi chất.”

“Một đống đồ này, muốn tỏa ra mùi hôi cần ít nhất 10 ngày!” Minh Thứ đã kịp hiểu ra, “Sa Xuân dùng chúng để tạo nên tình yêu giả tạo đối với cuộc sống của mình, mà sau 10 ngày, thi thể của cô ấy có thể đã bị phát hiện, cảnh sát tất nhiên sẽ lục soát chỗ ở của cô ấy, lúc này sẽ phát hiện ‘hàng tồn’ trong tủ lạnh. Cô ấy không muốn tủ lạnh nhà mình trở nên hôi thối khó ngửi, cho nên lựa chọn sản phẩm sữa có thời hạn bảo quản lâu, trái cây thì tránh những mặt hàng hè tràn lan lại dễ dàng hư thối như nho, đào hay dưa hấu…”

“Nếu đã muốn dùng phương thức tự sát bằng cách gϊếŧ người, vậy thì nhất định phải làm giống như thật. Để chúng ta nhầm lẫn là cô ấy còn hy vọng hướng về tương lai phía trước chính là một điểm trọng yếu trong đó.” Tiêu Ngộ An thay đổi giọng điệu, “Nhưng cái người giúp cô ấy hoàn thành tiết mục ‘tự sát’, có thể là ai đây?”