Chương 45: Không ngừng (05)

“Thời gian tử vong được xác định là khoảng từ 2 giờ đến 3 rưỡi rạng sáng chủ nhật, cũng chính là ngày 24 tháng 8. Nguyên nhân tử vong là siết cổ dẫn đến ngạt thở cơ học.” Hình Mục bắt đầu đem từng tấm ảnh chụp chi tiết phóng to trên màn hình chiếu, “Từ đường rãnh siết và việc lấy ra dấu vết nhỏ trên cổ nạn nhân, thì công cụ gây án là một sợi dây thừng to bằng hai ngón tay trẻ em. Loại dây thừng này được bán phổ biến trên thị trường, hung thủ muốn mua cũng rất dễ, khó có thể làm chứng cứ mấu chốt. Kiểm tra độc tính đều đã làm, nạn nhân không bị đầu độc, trước khi chết cũng không dùng bất kỳ thuốc gì ảnh hưởng đến thần kinh hay hành vi.”

“Rạng sáng chủ nhật? Thật ra đó có thể hiểu là tối thứ bảy.” Minh Thứ nói, “Lúc 9 giờ 52 phút tối thứ bảy Sa Xuân rời khỏi nhà hát Giang Nam, hơn 4 giờ sau thì bị sát hại… Trong bốn tiếng này có thể xảy ra chuyện gì? Chu Nguyện, thử mở lại video giám sát ở nhà hát Giang Nam.”

Trên màn hình chiếu, hai màn hình đều chiếu video giám sát thay thế hình ảnh khám nghiệm tử thi chi tiết.

Bên trái là Sa Xuân lẻ loi một mình rời khỏi nhà hát, bên phải là đồng nghiệp của cô kéo thành cả đoàn, tươi cười rạng rỡ đi trên hành lang.

Phương Viễn Hàng vừa được phổ cập giáo dục từ “Nhân viên gương mẫu” trong ngữ cảnh ngày nay, nhất thời thở dài một cái.

“Sa Xuân mặc chính quần áo của mình rời khỏi nhà hát, áo sơ mi vải lanh, quần ống rộng, trên mặt không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa thấp.” Minh Thứ nói: “Từ xế chiều trong video giám sát khi bọn họ đến thấy được, cô ấy cũng mặc bộ đồ, kiểu tóc và lối trang điểm này. Đây có thể giải thích, trong khoảng thời gian buổi biễu diễn kết thúc đến khi cô ấy rời khỏi phòng hậu đài, cô ấy đã thay trang phục biểu diễn và tẩy trang. Vậy tại sao lúc bị sát hại vào rạng sáng, lại mặc vào trang phục biểu diễn, lại trang điểm? Hành động này nên giải thích thế nào?”

Cả phòng họp không ai lên tiếng, mỗi người đều đang suy tư.

“Hiện giờ video giám sát bên nhà hát Giang Nam đã kiểm tra hết rồi à?” Minh Thứ nhìn về phía tổ kỹ thuật.

“Video giám sát công cộng đã kiểm tra xong, còn vài video giám sát của cửa hàng tư nhân còn chưa nhận tới tay.” Chu Nguyện nói: “Tạm thời không biết Sa Xuân đã đi đâu sau khi rời nhà hát Giang Nam.”

Minh Thứ khoanh tay, di chuyển vài bước tại chỗ.

“Sếp, tôi nói tiếp được chứ?” Hình Mục nhìn Minh Thứ với ánh mắt bị ảnh xạ do màn hình chiếu.

Minh Thứ hiện tại không rảnh uốn nắn thái độ Hình Mục, gật đầu nói: “Tiếp tục đi.”

“Như mọi người đã biết, dùng phương thức siết cổ gϊếŧ một người, sức lực của hung thủ, nhất là lực cánh tay không thể yếu được.” Hình Mục nói: “Bình thường nam giới hay chọn dùng cách siết cổ. Đương nhiên nữ giới cũng không loại trừ hoàn toàn. Nếu như hung thủ là nữ giới, vậy ả nhất định tương đối cường tráng, ít nhất là cánh tay có sức mạnh đặc biệt.”

Minh Thứ gật đầu, “Phải.”

Hình Mục vừa ra dấu trên cổ tay mình vừa nói: “Sau khi hung thủ gϊếŧ Sa Xuân đã chặt đứt hai bàn tay cô ấy. Dùng cây rìu có lưỡi dao dài chừng 100mm, phần đầu dài chừng 150mm. Mặt cắt của vết thương cũng không bằng phẳng, hung thủ chém nhiều lần, nhưng không phải do lưỡi rìu không đủ sắc bén. Vật liệu dùng làm lưỡi rìu là thép chứa hàm lượng cacbon cao, loại vật liệu này có một đặc điểm, chính là độ cứng rất cao, không dễ cuốn lưỡi dao. Bởi vậy đoán chừng, lúc gây án hung thủ đang trong trạng thái tương đối căng thẳng, vả lại sức vung rìu cũng không đủ.”

“Có sức siết chết Sa Xuân, nhưng lúc chặt đứt hai bàn tay Sa Xuân lại xuất hiện tình huống không đủ sức lực vung rìu.” Dịch Phi nói: “Khả năng hung thủ là nữ giới quả thật không nhỏ.”

“Cũng không hẳn là thế.” Từ Xuân xoay người, làm động tác siết cổ, “Cho dù là nam hay nữ, muốn siết chết một người đều phải dùng toàn bộ sức lực. Bởi vì người bị siết chết tất nhiên sẽ giãy giụa, cậu không chỉ siết mà còn phải khống chế. Quá trình này tiêu hao rất nhiều thể lực. Sau khi hung thủ thấy Sa Xuân đã tắt thở, có thể cánh tay sẽ biểu lộ trạng thái thoát lực, sẽ mỏi nhừ, như nhũn ra, nghiêm trọng đến mức lúc cầm rìu cũng đang run rẩy. Lúc này cậu muốn TA chặt bén gọn vào tay Sa Xuân, thật ra tương đối cách xa thực tế.”

Dịch Phi nói: “Cũng đúng. Thầy Hình, làm sao có được loại rìu này và chức năng của nó là gì?”

“Cái này…” Hình Mục cười cười, nhìn về phía Tiêu Mãn cách đó không xa, “Tiểu Tiêu sẽ chuyên hơn tôi chút.”

Tiêu Mãn nói: “Thường dùng cho thông đường chữa cháy, công binh làm việc ngoài trời.”

Hai mắt Phương Viễn Hàng tỏa sáng, “Nói cách khác thì người bình thường đều không dễ có được đúng chứ?”

Tiêu Mãn lắc đầu, “Mua trên mạng rất dễ dàng.”

Phương Viễn Hàng: “Hả?”

“Không cần ngạc nhiên thế.” Minh Thứ nói: “Loại rìu này đã sớm không phải dụng cụ nghề nghiệp đặc thù, có vài nơi đánh nhau ẩu đả đều dùng chính là loại rìu này. Ở nông thôn chẻ củi, làm trang trí nội thất cũng thường xuyên dùng loại rìu này.”

Tiêu Mãn nói: “Chính là ý này.”

Minh Thứ hướng Hình Mục nhấc cằm, “Tiếp tục đi.”

“Nguồn gốc rìu chúng tôi sẽ điều tra. Tôi muốn phân tích hai nguyên nhân hung thủ chặt đứt tay Sa Xuân một chút.” Hai tay Hình Mục nửa nắm lại, đỡ tại phần cổ, “Trong quá trình hung thủ siết cổ Sa Xuân, Sa Xuân giãy giụa giống như vậy, muốn giật dây thừng ra, rất có thể cào thương hung thủ, hay là bắt được sợi vải từ quần áo hung thủ. Tình huống đầu thì trong móng tay Sa Xuân sẽ có lưu lại máu hoặc biểu bì da của hung thủ. Tình huống sau, chúng ta có thể căn cứ vào sợi vải của quần áo mà vạch ra phạm vi điều tra ước chừng. Vì để tránh cho bằng chứng DNA của mình bị chúng ta trích xuất được, hoặc là phòng trường hợp chúng ta biết TA mặc loại quần áo gì, cho nên hung thủ đã chặt đứt hai bàn tay Sa Xuân.”

Tiêu Mãn giơ tay, bổ sung nói: “Trên người Sa Xuân không phát hiện được dấu vết DNA có thể trích xuất, thông tin về hung thủ rất có thể chỉ lưu lại ở trong đôi tay bị chặt đứt kia.”

“Không.” Minh Thứ đột nhiên ngắt lời, “Điểm này có hơi mâu thuẫn.”

Hình Mục hỏi: “Ây… mâu thuẫn chỗ nào?”

Minh Thứ nói: “Hung thủ đã mang theo rìu, vì sao không dùng rìu gϊếŧ Sa Xuân luôn? Dùng rìu chặt tất nhiên so với dùng dây thừng siết cổ dễ hơn nhiều. Sa Xuân không uống thuốc cũng không bị đầu độc, vậy thấy rằng lúc ấy đang tỉnh táo, có năng lực phản kháng, hung thủ không lo là sẽ sẩy tay lúc dùng dây thừng siết cổ sao?”

Hình Mục nói: “Khả năng hung thủ cho rằng, chém vào sẽ chảy máu nhiều, mà siết cổ thì sẽ tránh được loại tình huống như thế?”

“Vậy hung thủ mang rìu theo nhằm mục đích gì?” Minh Thứ đứng lại, “Chẳng lẽ chỉ là tính trước rằng mình sẽ bị Sa Xuân cào thương, cho nên mang theo bên mình để chặt tay Sa Xuân?”

Dịch Phi nói: “Phân tích của Minh đội cũng có lý, hung thủ chuẩn bị rìu, rồi lại dùng cách siết cổ để sát hại Sa Xuân, chuyện này đúng thật có hơi quái lạ. Mục đích hung thủ cầm theo rìu là gì, có liên quan trực tiếp đến nguyên nhân TA chặt đứt hai bàn tay Sa Xuân.”

Hình Mục thông thạo pháp y, nhưng ở trên bản thân vụ án, có khi không theo kịp mạch suy luận của Minh Thứ và Dịch Phi, “Không phải là vì trong móng tay Sa Xuân có đồ gì đó mà hung thủ chặt đứt hai bàn tay cô ấy sao?”

“Rất có thể, nhưng không phải là khả năng duy nhất.” Minh Thứ nói: “Nếu như chỉ vì phát hiện trong móng tay Sa Xuân có máu và biểu bì da của mình, vậy hung thủ chỉ cần chặt đứt một đốt ngón tay Sa Xuân, hoặc là không cần phiền phức như vậy, trực tiếp dùng dao cắt móng tay là được. Chặt cổ tay không phải là chuyện đơn giản, con dao sử dùng thường ngày chặt không đứt, nhất định phải là rìu hoặc vật dụng được kiểm soát chặt. Vậy thì quay lại vấn đề vừa rồi của chúng ta, hung thủ dự tính đến việc thông tin DNA của mình sẽ lưu lại trên móng tay Sa Xuân? Nếu như là tính trước, TA cũng có thể mang theo công cụ nhẹ mà dễ cầm. cắt móng tay thôi mà, cần gì phải dùng đến rìu?”

Phương Viễn Hàng nhíu mày suy tư, “Hung thủ dùng rìu chặt đứt bàn tay Sa Xuân, đây là sự thật. Hiện giờ vấn đề mấu chốt chính là, nếu như không phải vì hắn muốn ngăn chúng ta phát hiện ra DNA của TA , vậy thì vì cái gì?”

“Thứ nhất, hoàn thành một nghi thức nào đó, điểm này cùng với lúc bị sát hại trên người Sa Xuân đang mặc trang phục biểu diễn và trang điểm, ở một mức độ nào đó mà nói có thể xem là đồng bộ. Nhưng đây rốt cuộc là nghi thức gì, hiện giờ tôi còn chưa thể xác định được.” Minh Thứ nói: “Thứ hai, có liên quan đến bản thân Sa Xuân.”

Hình Mục khẽ nói: “Bản thân?”

“Sa Xuân chuyên đàn cổ tranh, mặc dù cũng sẽ chơi những nhạc cụ khác, nhưng đàn cổ tranh là loại cô ấy am hiểu nhất.” Minh Thứ nói: “Đối với một người diễn tấu đàn cổ tranh mà nói, không phải quan trọng nhất sẽ là tay sao?”

Phương Viễn Hàng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, “Hung thủ lấy đi tay Sa Xuân, chẳng khác nào cướp đi thứ quan trọng nhất của cô ấy.”

“Điểm này có bao nhiêu cách giải thích, trước tiên tôi sẽ nói suy nghĩ của mình, lát nữa mọi người sẽ bổ sung sau.” Minh Thứ nói: “Hung thủ căm hận Sa Xuân, cho nên sau khi sát hại cô ấy, còn chưa hài lòng, còn muốn chặt đứt tay của cô ấy; hung thủ cho rằng Sa Xuân quá tầm thường, không xứng đàn tấu cổ tranh, đôi tay này mọc trên người Sa Xuân là dư thừa; hung thủ ghen ghét Sa Xuân, hoặc là hung thủ thích Sa Xuân…”

“Đợi đã!” Phương Viễn Hàng ngắt lời, “Hai cái đầu thì em hiểu, nhưng khả năng ghen ghét và thích không lớn lắm? Không phải người ở bộ nhạc cụ dân tộc nói Sa Xuân không có thiên phú, chỉ biết cố gắng sao? Cô ấy đã như vậy thì còn bị ghen ghét gì chứ?”

“Suy nghĩ này của cậu quá phiến diện.” Minh Thứ nói: “Người ở bộ nhạc cụ dân tộc cho rằng Sa Xuân không có thiên phú, đây chỉ là cách nói trong nội bộ của bọn họ. Thế người ngoài nhìn vào bộ nhạc cụ dân tộc thế nào? Lúc biểu diễn hôm thứ 7, tôi đã chú ý đến Sa Xuân. Vì sao? Vì ở tôi có con mắt của người ngoài nghề, cô ấy rất chuyên nghiệp, rất có sức hấp dẫn. Còn có, vừa nãy tôi đã thẩm vấn phó chủ nhiệm Hàn Trà Trà của bộ nhạc cụ dân tộc. Cô ta thừa nhận, trong bộ nhạc cụ dân tộc không ít người không có thiên phú giống như Sa Xuân, Sa Xuân đặc biệt nổi bật, là vì Sa Xuân không cam chịu sự tầm thường, cố gắng hơn tất cả mọi người.”

Bởi vì kinh nghiệm không đủ, Phương Viễn Hàng không thể nghĩ được nhiều như Minh Thứ, nhưng ưu điểm của cậu ở chỗ Minh Thứ nhắc đến điểm gì, sẽ bắt kịp rất nhanh, “Cứ cho là vậy, hung thủ có thể là kẻ mang tâm lý biếи ŧɦái. TA hâm mộ Sa Xuân, càng hâm mộ đôi tay có thể gảy ra những điệu nhạc tuyệt vời của Sa Xuân, cho nên…”

“Cho nên nói không chừng tay Sa Xuân còn được lưu giữ ở một nơi nào đó. Nhưng nếu như theo những suy luận trước, xác suất cao là tay Sa Xuân đã bị tiêu hủy.” Minh Thứ nói.

Phương Viễn Hàng đứng lên, “Em đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.”

Minh Thứ nhìn về phía cậu, “Nói đi.”

Phương Viễn Hàng nói: “Bộ nhạc cụ dân tộc cho rằng Sa Xuân không có thiên phú, chuyện này không phải một kiểu che đậy sao?”

Có lẽ lần này nhảy đến hơi xa, ngay cả Minh Thứ đều không phản ứng kịp.

“Một số ít gay vì che giấu thân phận gay của mình, luôn nhấn mạnh rằng mình là thẳng nam, còn mắc chứng sợ đồng tính.” Phương Viễn Hàng nói, “Trong số những người ở bộ nhạc cụ dân tộc nói Sa Xuân không có thiên phú, ai biết hay không thật ra có người đồng tình và hâm mộ Sa Xuân? Em cảm thấy không ai sẽ không mong bản thân có thể trở nên tốt hơn nữa? Mặc dù Sa Xuân không có thiên tư, nhưng lại chăm chỉ chịu khó, người như cô ấy hẳn là sẽ tiến bộ từng chút một —— chậm giống như ốc sên, nhưng tháng này năm nọ qua đi, nhất định sẽ tiến bộ hơn so với những người khác? Những người không có thiên phú cũng không cố gắng trong bộ nhạc cụ dân tộc nhìn cô ấy bằng tâm lý gì? Bản thân không cố gắng, hoặc là nói xấu hổ khi cố gắng, đối với người cố gắng như Sa Xuân vừa ghen tỵ vừa sợ, còn phải giả bộ như chẳng thèm đoái hoài. Trong bọn họ có khi có người muốn cố gắng giống Sa Xuân, nhưng lại sợ bị xem là lạc loài.”

Lối suy luận này của Phương Viễn Hàng thật ra không có vấn đề gì, nhưng Minh Thứ nghe cậu ta gay này gay nọ, không khỏi nhẹ hắng giọng một cái.

Phòng họp lập tức ồn như vỡ chợ, suy luận ngày càng mở rộng, ai nấy cũng bắt đầu biểu đạt suy nghĩ của mình.

Hình Mục giơ tay mấy lần, đều vì giọng nói không đủ lớn mà bị phớt lờ.

Minh Thứ vỗ tay, “Yên lặng chút nào, Hình ca còn chưa nói xong.”

Hình Mục lại đỏ mặt, “Chính là còn có một chi tiết, tôi sẽ nói xong nhanh thôi. Chu Nguyện, cậu lại giúp tôi một chút.”

Đột nhiên bị gọi tên, Chu Nguyện sững sờ, “Tôi á?”

“Ừm, vóc dáng của cậu tương đối nhỏ.” Hình Mục lấy ra một đoạn dây thừng đã chuẩn bị trước, “Tôi không siết nổi bọn họ.”

“Thầy Hình đây là muốn biểu diễn tình huống lúc xảy ra vụ án à?” Phương Viễn Hàng lẩm bẩm.

Lúc Hình Mục đem dây thừng quấn trên cổ Chu Nguyện, Minh Thứ liền lờ mờ biết Hình Mục muốn nói gì.

Chu Nguyện bị tròng dây thừng với nét mặt đờ đẫn —— đa số thời điểm cậu ta đều có vẻ mặt như thế —— hai tay tượng trưng bắt lấy dây thừng siết trên cổ, chân đá về phía trước hai cái.

Động tác này rất buồn cười, có đội viên đã bắt đầu cười.

Hình Mục không dùng lực bao nhiêu, nói: “Cậu phải giãy giụa.”

Chu Nguyện phối hợp vật lộn, đầu tiên là uốn éo, sau đó dựa vào trước ngực Hình Mục chà xát mấy lần.

Hai người ở trong tổ trọng án, một thì ngại ngùng e thẹn, một thì sợ cấp trên, lúc này phô diễn đưa đẩy dưới ánh mắt nghiêm túc, thấy mọi người bật cười trầm thấp.

Minh Thứ không cười, “Hình ca, có phải dấu vết giãy giụa trên người Sa Xuân không rõ ràng?”

“Đúng.” Hình Mục buông Chu Nguyện ra, vừa thu dây thừng vừa nhỏ giọng oán trách: “Không phải là kiểu giãy giụa này của cậu.”

Chu Nguyện cũng bất lực, “Anh cũng có dùng lực siết tôi đâu, làm sao mà tôi giãy giụa được?”

Lại có người cười.

Minh Thứ nói: “Được rồi, cười giỡn gì sau đó hẵng làm. Hình ca, nói trọng tâm đi.”

“Phương thức gϊếŧ người bằng cách siết cổ này, nạn nhân đi từ giai đoạn tiền ngạt thở đến hô hấp ngừng lại, sau cùng thì nhịp tim dừng hẳn mà ngắn thì mấy phút, lâu thì mấy chục phút. Trước khi hô hấp ngừng lại, nếu như đầu óc nạn nhân tỉnh táo, thì nhất định sẽ gắng sức giãy giụa.” Hình Mục nói: “Nhưng dấu vết giãy giụa trên người Sa Xuân quả thật không tính là nổi bật.”

Dịch Phi hỏi: “Cô ấy không giãy giụa chút nào sao?”

“Phải nói là giai đoạn tiền ngạt thở, cô ấy không giãy giụa chút nào.” Hình Mục nói, “Trước khi chết, cô ấy vẫn từng gắng sức giãy giụa. Tôi cảm thấy điểm này rất lạ. Bất cứ ai bị tròng dây vào cổ, hẳn sẽ phải lập tức giãy giụa, cô ấy đến giai đoạn sau mới giãy giụa, tôi có thể hiểu là bản năng sinh tồn điều khiển. Nhưng giai đoạn trước thì sao? Mức độ giãy giụa ở giai đoạn trước rất nhỏ, hoặc là căn bản không hề giãy giụa, tôi nghĩ đến những khả năng sau —— thứ nhất, cô ấy bị đầu độc, không thể điều khiển tay chân; thứ hai, hung thủ dùng phương thức đầu độc bên ngoài để tiến hành thao túng tinh thần cô ấy; thứ ba, lúc bị tấn công cô ấy còn đang ngủ, giai đoạn tiền ngạt thở còn chưa tỉnh.”

Nghỉ lấy hơi, Hình Mục lại nói: “Khả năng đầu tạm thời loại trừ, vì kiểm tra độc tính không thấy điểm khác thường.”

“Không, khả năng thứ nhất thật ra không thể loại trừ hoàn toàn.” Dịch Phi nói: “Trước đây từng có trường hợp như vậy —— một loại chất có hại mới xuất hiện, kiểm tra độc tính không thể phát hiện được. Giả như hiện tại có một loại chất gây ảo ảnh nào đó mới xuất hiện, thành phần đặc biệt, chúng ta không thể kiểm nghiệm ra thì sao?”

Hình Mục gật đầu, “Rất có lý.”

“Chẳng qua so với khả năng thứ nhất, khả năng thứ hai xác thực lớn hơn một chút.” Dịch Phi lại nói: “Dù sao cái chết của Sa Xuân mang tính nghi thức.”

Phương Viễn Hàng nói: “Vậy cái này chẳng phải có liên quan đến tà giáo gây án à? Đầu tiên thực hiện thao túng tinh thần Sa Xuân, sau đó gϊếŧ chết, cuối cùng chặt đứt hai bàn tay, đem hai bàn tay xem như vật tôn giáo gì đó?”

Tiêu Mãn liếc Phương Viễn Hàng một cái, “Có phải cậu nghĩ quá xa rồi không? Bây giờ phương hướng điều tra của chúng ta còn chưa lệch đến tà giáo. Bị chặt đứt hai bàn tay đúng là rất quái dị, nhưng thật sự mà nói, Sa Xuân gảy đàn cổ tranh, gây án do căm hận kiểu bình thường nhất, hung thủ cũng có thể chặt đứt hai tay cô ấy. Đa phần án mạng là do người quen gâyra, hiện giờ chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng gia cảnh, quan hệ xã hội của Sa Xuân, đã có thể đẩy khả năng đến tà giáo, bạn học Tiểu Phương, cậu nghĩ thế nào?”

Phương Viễn Hàng sờ sau ót, cảm thấy bản thân đúng là quá kích động.

Lời nói của Tiêu Mãn làm phòng họp tạm thời yên ắng một lát.

Minh Thứ ghi nhận phân tích của Hình Mục và Dịch Phi, “Khả năng thứ ba liên đới đến địa điểm gây án. Sa Xuân đang ngủ, vậy thì ngủ ở đâu? Vì sao lúc ngủ mà còn trang điểm rồi mặc trang phục biểu diễn? Rốt cuộc đó có phải điểm chôn xác đầu tiên hay không?”

Những vấn đề này bây giờ còn chưa có ai trả lời được.

Minh Thứ gõ bàn một cái nói, “Tiêu Mãn nói không sai, bây giờ trước tiên vẫn phải loại trừ quan hệ xã hội của Sa Xuân. Đồng nghiệp ở tập đoàn tạp kỹ, người thường xuyên xem cô ấy diễn tấu, người thân bạn bè của cô ấy. Còn có một đầu mối, người ở bộ nhạc cụ dân tộc nói sau khi tan ca, Sa Xuân còn làm việc bên ngoài, đi xác minh lại thử, rốt cuộc là việc bên ngoài gì.”

Lại là một đêm không ngủ.

Lúc sắp hừng đông, Phương Viễn Hàng chạy trên hành lang gọi: “Sư phụ, sư phụ!”

Minh Thứ mới vừa ra khỏi một phòng thẩm vấn, lúc này đang cầm bình nước tăng lực, dựa vào lan can trên sân thượng.

Thành phố lớn như Đông Nghiệp này, thật ra vốn không tồn tại đêm tối.

Trong đêm cũng có rất nhiều người đang làm việc, mà khi trời còn chưa sáng, trên đường đã có lác đác người qua lại. Đèn neon lúc nào cũng bật sáng, sáng mãi không thôi.

Cảnh sát hình sự cũng không phải là người duy nhất vững mình trong đêm tối.

“Sư —— phụ!” Giọng Phương Viễn Hàng đến gần.

Minh Thứ uống hết ngụm nước tăng lực cuối cùng, bóp dẹp bình nước rồi ném vào thùng rác gần đó, “Đến đây.”

“Sau khi loại trừ sơ bộ, cái người tên Nhiễm Hợp này tương đối khả nghi.” Phương Viễn Hàng lật ra một tập tài liệu, chỉ chỉ trên ảnh chụp, “Người này do em phụ trách thẩm vấn. Từ đầu đến cuối anh ta đều nói, quan hệ giữa mình và Sa Xuân rất tốt đẹp, dù không thân như bạn bè, nhưng thỉnh thoảng sẽ trao đổi chút chuyện liên quan đến diễn tấu. Em hỏi anh ta đối với việc trong dàn nhạc mà Sa Xuân bị bắt nạt thấy thế nào, đầu tiên anh ta nói Sa Xuân cũng không có bị bắt nạt, sau đó lại sửa lời, nói có vài đồng nghiệp không bằng lòng với việc Sa Xuân tăng ca, nhưng bản thân cậu ta chưa từng nhằm vào Sa Xuân, còn từng giúp đỡ Sa Xuân.”

Còn chưa nghe xong, Minh Thứ đã nói, “Loại người này hẳn là không nên tồn tại trong dàn nhạc.”

“Phải đó! Anh ta đang nói xạo!” Phương Viễn Hàng nói, “Những người khác nói, kẻ nhằm vào Sa Xuân nhiều nhất chính là Nhiễm Hợp! Bọn họ còn nói một chi tiết —— hôm bộ nhạc cụ dân tộc dọn đến tòa nhà mới, lúc lên xe buýt Sa Xuân làm chậm trễ thời gian, bị Nhiễm Hợp châm chọc suốt cả chặng đường!”

Minh Thứ cười lạnh, “Những người khác chắc là đều hùa theo đúng không?”

Phương Viễn Hàng nói: “Chuyện này rất trào phúng, không ai nhắc đến bản thân, nhưng là từ lời khai của người khác biết được, ngày đó trên xe là Nhiễm Hợp khởi xướng, sau đó hơn nửa đám người trên xe đều đang bàn luận chuyện Sa Xuân làm chậm trễ thời gian.”

Minh Thứ dựa vào tường, nhìn thử phòng thẩm vấn chếch phía đối diện.

Nhiễm Hợp đang ở bên trong.

Cách đây không lâu, Minh Thứ từ chỗ video giám sát và Hàn Trà Trà biết được, sau khi kết thúc buổi diễn tối thứ 7, đa số thành viên dàn nhạc đều ăn tiệc liên hoan ở một quán ăn đêm tên “Tôm Bảo Bảo” cạnh nhà hát Giang Nam, mà Nhiễm Hợp lấy lý do trong nhà có việc mà ra về một mình.