Chương 4: Quyến rũ ông trùm H+ (1)

Tô Nguyệt không diễn xuất giỏi như Diễm Yêu Yêu nhưng không phải không biết diễn, cô nhanh chóng nhập vai con sâu rượu mà đẩy cửa phòng nghỉ dành cho khách rồi tiến vào trong. Sau đó, còn vô cùng thuần thục khóa lại, không để con mồi cớ cơ hội chạy thoát.Dáng vẻ loạng choảng của cô dđều thu hút vòa tầm mắt của Ngôn Trạch Viễn, anh không nói gì chỉ âm thầm quan sát xem cô nhóc này định giở trò gì.

Đã diễn thì diễn cho hết mình, Tô đại tiểu thư vờ như không thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, trực tiếp đem khóa váy kéo xuống, chiếc váy bó sát cơ thể như vậy bị cô quăng xuống sàn, một cảnh xuân cháy mắt hiện ra.

Tô Nguyệt có mặc nội y nhưng cũng như không vậy, nội y của cô không những không che được cảnh xuân mà càng khiến cô quyến rũ hơn bao giờ hết.

Ngôn Trạch Viễn đang ngồi bất động cũng kinh ngạc, tính đến ngăn cản nhưng đã muộn, tiểu hồ ly kia đá văng váy đi, vừa hay bay tới trước chân anh.

Tầm nhìn của Ngôn Trạch Viễn chuyển từ chiếc váy đang ở mũi giày sang Tô Nguyệt, ánh mắt hai người giao nhau, da mặt Tô Nguyệt có dày đến đâu cũng không khỏi ngại ngùng.

Có khi nào anh ta báo công an tóm cô không?

Nhưng đã đâm lao phải theo lao, tiểu hồ ly chậm rãi bước tới chỗ Ngôn Trạch Viễn, không chút sợ sệt ngồi lên đùi anh, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt nam tính:

"Mỹ nam, sao anh lại ở đây? anh là quà sinh nhật mà ba tôi tặng cho tôi sao?"

Một cái cỡ hợp lí cho những diễn biến phía sau.

Ngôn Trạch Viễn khẽ nhíu mày, hỏi lại cô:

"Mỹ nam?"

"Đúng vậy, là mỹ nam. Mỹ nam của bổn tiểu thư đay. Nếu đã dâng tới cửa rồi thì đêm nay anh đừng hỏng chạy thoát."

Kiếp trước bị đồn là tiểu thư hư hỏng cưỡng ép trai ngoan, kiếp này cô phải thực hành luôn, ai lại chịu cảnh có tiếng mà không có miếng.

Bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm mại của Tô Nguyệt bắt đầu di chuyển, từ gương mặt xuống tới ngực rồi là vật nam tính to lớn không biết đã nhô lên từ lúc nào.

Tô Nguyệt cười đắc ý giọng nói mềm mại.

"Nhìn xem, anh cứng rồi này."

Ngôn Trạch Viễn không dám động đậy, tiểu hồ ly này dám ở trên người anh không mặc hồ ly tình thú, cái loại nội y này thì che được cái gì, chỉ khiến anh muốn xe rách nó thôi.

Cơ thể kia không ngừng cọ sát, hoa huyệt ấy dường như đang rỉ nước, Ngôn Trạch Viễn nắm chặt hay tay, trầm giọng nói:

"Tô Nguyệt, em có biết tôi là ai không?"

Biểu cảm cười như không cười của cô:

"Là mỹ nam của tôi chứ ai."

Vật nam tính cách một lớp quần tây phình lớn hơn, cậu em trai của Ngôn Trạch Viễn so với bình thường lớn hơn rất nhiều, cường tráng đến mức làm cho người ta sợ hãi. Tô Nguyệt không kiềm chế được mà theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Ngôn Trạch Viễn cuối cùng cũng vứt bỏ đạo đức, anh cúi đầu, vô cùng dễ dàng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

Một tay anh giữ lấy đầu của cô, tay kia gắt gao ôm chặt vòng eo thon, nụ hôn của hai người vừa mãnh liệt lại vừa gắt gao, hung hăng cắn xé, lôi kéo nhau xuống vực sâu.

Thần tiên đã hạ phạm, sao còn có thể quay đầu trở lại.

Tô Nguyệt kiếp trước từng có kinh nghiệm yêu đương nam nữ nhưng chuyện thân mật như vậy chẳng làm nhiều. Cô nhanh chóng đã yếu thế để cho Ngôn Trạch Viễn tách hàm răng cô ra, cùng lưỡi cô dây dưa một cách thân mật.

Lần đầu tiên Tô Nguyệt hiểu được cảm giác hôn thật sự là gì, hơi thở của cô như bị anh hút cạn, không thể chịu nổi mà đập lưng Ngôn Trạch Viễn.

"ưʍ...ư...ưm"

Ngôn Trạch Viễn đâu dễ dàng buông tha như vậy, anh đợi cho đến khi thân cô hoàn toàn mềm nhũn mới chậm rãi buông ra. Nhìn tiểu hồ ly bị hôn đến khóc liền bật cười. Hai mặt ửng đỏ, vừa thở hổn hển vừa vỗ vào ngực, rõ ràng cô chẳng có king nghiêm yêu đương gì nhiều.

"Tiểu hồ ly, lên giường của tôi rồi, em đừng mơ chạy thoát được."

Ngôn Trạch Viễn nói rồi đem hai mảnh nội y của cô quăng xuống sàn, vật bảo vệ duy nhất cũng không còn, đã đến lúc làm thịt con mồi.

Ngón tay thon dài của Ngôn Trạch Viễn mâm mê trước cửa động ẩm ướt, anh ta cười một cách gian tà, hơi thở nam tính phả vào tai cô:

"Tiểu hồ ly thật nhiều nước, làm ướt hết quần của tôi rồi, phải lamf sao đây?"

Tô Nguyệt nghẹn lời, nhưng cũng không chịu yếu thế, cơ thể cô đang rất ngứa ngáy.

Tiểu hồ ly cọ cọ hạ thân với ngón tay kia, giọng nói mang theo sự nũng nịu:

"Vật nam tính bịt nó lại đi, nếu chạy hết nước thì bổn tiểu thư phải làm sao đây?"

"Haha.." Ngôn Trạch Viễn không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, chút kinh ngạc nhưng ngón tay cũng nhanh chóng động thủ, trực tiếp cắm vào trong.

"Á...ưʍ... nhẹ tay chút."Tô Nguyệt vừa vòng tay ôm cổ Ngôn Trạch Viễn,vừa thở gấp.

"Ngoan nào tiểu hồ ly, thả lỏng ra tôi mới kiểm tracho em được."

Ngón tay đi sâu vào bên trong, hoa huyệt ẩm ướt hơn anh tưởng nhiều,vừa nhiều nước lại ấm áp, đúng là cực phẩm.

"Đừng vậy, khó chịu..." Giongj điệu của cô mang theo sự quyến rũ, hai chân cũng ngoan ngoãn mà dang ra lớn hơn để anh dễ dàng hạnh động.

Tiểu huyệt ẩm ướt lại hít chặt khiến Ngôn Trạch Viễn căng não, nêú cả cậu em trai của anh nhét vào đây thì chắc sẽ sướиɠ như tiên sao.

Ngón tay thô càng lác càng manh động, cắn sâu vào bên trong một chút rồi lại nhanh chóng rút ra, sau đó lại dùng sức cắm vào tiểu huyệt ngập nước của cô.

"ưʍ...ưʍ...chậm...chậm một chút."

Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của Tô Nguyệt càng khiến Ngôn Trạch Viễn thêm thô bạo, lại bỏ thêm một ngón tay, cứ như vậy mà đâm vào rút ra trong tiểu huyệt của cô.

Ngôn Trạch Viễn lúc này đã vứt bỏ vỏ bọc của mình, đắm chìm trong bản chất nguyên thủy của loài người, chính là giao phối. Ah tàn nhẫn thò vào thụt ra, từng bước ép tiểu huyệt của Tô Nguyệt tới cực điểm.

-Chương sau vẫn có H++-