Chương 3: Ngủ với Ngôn Trạch Viễn

Tô Nguyệt chưa bao giờ trải qua tình cảnh muốn độn thổ như thế này, dưới ánh nhìn không mấy thân thiện của Ngô lão gia, cô đành phải khép nép ngồi một góc.Tiệc sinh nhật 20 tuổi, Tô đại tiểu thư vẫn luôn được gắn mác gái ngoan lại mặc bộ trang phục nóng bỏng tới dự sinh nhật mình. Quan khách có mặt không khỏi cảm thán, đúng là đẹp thì có đẹp, nhưng hơi chói mắt.

Tô lão gia trước đó còn lo lắng con gái mặc đơn giản quá không nổi bật nên cố tình dặn dò quan khách tới tham dự mặc đơn giản một chút, ai dè con gái rượu của ông lại dội cho ông một gáo nước lạnh, trực tiếp trở thành tâm điểm của mọi người.

Tô Nguyệt tự biết mình nông nổi nên rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha mình, nghe ông cùng Ngôn Trạch Viễn bàn bạc công việc làm ăn. Hai người này sao lại quen nhau nhỉ?

Cô nhớ kiếp trước sinh nhật cô, Ngôn Trạch Viễn có tham gia đâu?

Bằng một cách khéo léo nhất, Tô Nguyệt lén lén nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, khuôn mặt kia, dáng người kia, quả thực là thuốc phiện mà. Càng nhìn cô lại càng thấy kiếp trước mình mù mắt, mù lòa luôn thì mới thấy Lý Giai Thành đẹp trai. Hắn ta chẳng xứng xách dép cho Ngôn Trạch Viễn.

Chỉ có điều hiện tại không phải thời cơ tốt, cha cô đang còn ở nơi này, nếu ra tay chắc chắn sẽ bị cha cô lột da.

Thật đáng tiếc!

"Nguyệt nhi, bạn học con tìm kìa."

"Dạ."

Tô Nguyệt như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, ngẩng đầu lên nhìn cha mình sau đó mới nhìn thấy Diễm Yêu Yêu đang đứng gần đây.

Ồ, cô còn chưa tìm tới cửa, cô ta đã tự nộp mạng.

Xem ra cô ta chuẩn bị giới thiệu Lý Giai Thành với cô rồi đây.

Chuyện tán trai đẹp tạm gác lại, Tô Nguyệt đứng dậy, gật đầu chào hỏi Ngôn Trạch Viễn sau đó nhìn cha mình.

"Vậy con ra với bạn đây."

"Nhớ cẩn thận, đừng uống nhiều quá."

"Dạ cha, con biết rồi mà."

Tô Nguyệt tinh nghịch nháy mắt một cái rồi chạy đi.

...

Phía bên này, Diễm Yêu Yêu thấy cô đang tới gần liền nhỏ giọng dặn Lý Giai Thành:

"Tô đại tiểu thư ngu ngốc nhưng cha cô ta rất cáo già, anh phải cẩn thận đó."

Lý Giai Thành thất thần nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lý Giai Thành giữa đám đông , có lệ "ừ" một cái.

Đời này có quá nhiều chuyện thay đổi, ví dụ như sự xuất hiện của Tô Nguyệt đã hút hồn được tra nam. Và cô cũng biết điều đó.

"Chào anh, Lý Giai Thành. Anh là anh họ của Yêu Yêu?"

Tô Nguyệt dơ tay ra tỏ ý muốn bắt tay chào hỏi. Một động tác nhỏ nhưng mái tóc màu nâu sữa của cô cũng theo đó mà trượt về phía sau, ấn hiện bộ ngực căng tròn.

Quá yêu nghiệt!

Lý Giai Thành thất thần, khẽ ho một tiếng rồi nói:

"Chào cô Tô tiểu thư, cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc Yêu Yêu."

"Không có gì, đều là bạn bè."

"Ai là bạn bè với cô ta." Dương Ninh không biết từ đâu chui ra, khó chịu nói.

Diễm Yêu Yêu là trà xanh với nhiều năm kinh nghiệm, cơ hội tốt như vậy cô ta liền thể hiện ngay bản lĩnh trà xanh.

Chưa đầy ba giây đôi mắt kia đã ngấn lệ, Diễm Yêu Yêu đáng thương nói:

"Xin lỗi Tô Nguyệt, là tớ không nên xuất hiện ở đây.Nhà tớ nghèo không xứng đáng xuất hiện ở bữa tiệc như này, khiến Dương Ninh khó chịu rồi."

Dương Ninh ghét Diễm Yêu Yêu là chuyện ai cũng biết, có điều, ở chỗ này dở tính tiểu thư thì không hay lắm.

Tô Nguyệt mỉm cười kéo tay Dương Ninh ôm vào lòng, cô nói:

"Thôi nào Ninh Ninh, đều là bạn bè cùng lớp cả, có gì chúng ta nói sau."

Cô quay sang nhìn Diễm Yêu Yêu mỉm cười nói:

"Cậu và anh họ cứ tự nhiên đi nhé, bọn tớ còn co việc đi trước."

Tô Nguyệt nhanh chóng kéo Dương Ninh ra khỏi sự chú ý của đám đông, Diễm Yêu Yêu này gian xảo, nếu chậm một bước là bị cô ta hất nước bẩn rồi.

Hai người ngồi xuống một góc vắng người, Dương Ninh vẫn đang tức giận, vùng vằng nói:

"Sao cậu có thể chơi với loại trà xah rẻ tiền ấy chứ? Bà đây nhìn mà tức."

"Thôi nào, cần gì chấp nhất với cô ta, loại người đó không xứng để Dương đại tiểu thư tức giận đâu."

"Hả?" Dương Ninh kinh ngạc, bình thường mỗi lần nói xấu Diễm Yêu Yêu là Tô Nguyệt sẽ bênh cô ta cơ mà?

"Có gì mà ngạc nhiên, chị đây nhìn rõ bộ mặt xấu xa ấy rồi."

Dương Ninh không khỏi vui mừng vỗ tay, vừa cười vừa nói:

"Qua thành công rồi, cuối cùng cậu cũng trưởng thành."

Nhưng lúc này sự chú ý của Tô Nguyệt lại rời đi nơi khác, cô vừa thấy Ngôn Trạch Viễn được người phục vụ dẫn tới phòng nghỉ riêng. Một ý nghĩ lớn hiện lên trong đầu cô.

Gặp Ngôn Trạch Viễn đâu có dễ, không ra tay ngay thì còn đợi bao giờ.

"Này, cậu đang nghĩ gì thế?"

Dương Ninh nhìn dáng vẻ như muốn làm chuyện xấu của Tô Nguyệt không khỏi rùng mình.

Nhưng nghe câu trả lời của cô ấy còn run sợ hơn.

"Ngủ với Ngôn Trạch Viễn."

"Vãi.cậu điên rồi sao Tô Nguyệt?là Ngôn Trạch Viễn đó! Anh ta 32 tuổi rồi, hơn chúng một con giáp đó."

"Thì sao? Cậu đợi đó." Nói xong Tô Nguyệt liền cầm ly rượu vang lên uống một ngụm lớn, gần hết một ly. Số rượu còn thừa cô đổ lên váy của mình.

Tô Nguyệt cong môi cười, nháy mắt với Dương Ninh.

"Tớ nói được là làm dược."