Chương 17: Bạch liên hoa

Phía bên này, đám con trai đang ngồi tán gẫu cùng Trần Hạo suýt rớt hàm vì kinh ngạc, bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó một tên mạnh dạn lên tiếng hỏi:"Mối quan hệ giữa Cố thiếu và Tô tiểu thư có vẻ rất tốt? Tôi chưa từng thấy cậu ấy quân tâm ai như vậy đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy." Đám người còn lại cũng nhanh chóng hùa theo, mong muốn có một đáp án.

Chỉ có một tên đi ngược lại số đó, nói ra một vấn đề nhạy cảm mà ai cũng né tránh:

"Nhưng gần đây Cố thiếu không phải bị đồn là yêu đương cùng cô sinh viên nghèo tên Tống Gia Hân gì đó sao?"

"Quả thật có tin đồn như vậy, nhưng sự thật thì chỉ có người trong cuộc mới rõ." Một tên vừa nói vừa nhìn Trần Nam Hạo, người trong cuộc ở đây chỉ có thể là cậu ta.

Trần Nam Hạo bật cười, dù là con nhà giàu thì cũng đam mê hóng dưa như bao người.

" Tống Gia Hân có yêu đương cùng Cố Hoài hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu cô ta cùng Tô Nguyệt rớt xuống hồ, tôi đảm bảo rằng cậu ta sẽ cứu..."

Cái tên này vô cùng biết cách trêu chọc người khác, mấy chữ cuối cậu ta cố tình không nói hết, đợi đến khi đám người sắp hết kiên nhẫn mới bình thản nói ra:

"Tất nhiên là Tô đại tiểu thư rồi. Tiểu thanh mai của Cố thiếu không chỉ là hư danh đâu. tốt nhất mấy cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ kẻo bị tên mặt lạnh kia đập cho."

"Haha, Trần thiếu cứ nói đùa, bọn tôi nào dám trèo cao vậy."

"Đúng đó, Trần thiếu, cậu cứ đùa."

Ngoài miệng thì chối vậy nhưng trong lòng ai chả nuối tiếc vì đã bỏ lỡ một bông hồng tuyệt đẹp.

Đám nam nhân ở bên kia hóng chuyện khiến Tô Nguyệt ngồi bên này có hơi mất tự nhiên, cô nhìn ra ánh mắt ẩn ý của bọn họ chỉ là không rõ mấy người đấy đăng nói chuyện gì. Nhưng rất nhanh dòng suy nghĩ của cô đã bị cắt ngàng bởi ly rượu bị tràn ra ngoài.

Người phục vụ ở đây thật không chuyên nghiệp, Tô Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở:

"Này cô ơi, ly rượu tràn ra rồi kìa."

"Dạ...tôi... tôi... xin lỗi."

Ủa cô có đáng sợ lắm đâu.

Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô gái kia, muốn xem xem mặt mũi như nào mà lại sợ cô đến vậy.

Đệch!

Người tình nhỏ kiếp trước của Cố Hoài.

Máu chó thật đấy.

Cô tò mò quay sang xem Cố Hoài sẽ phản ứng như thế nào, thì thật ngạc nhiên, cậu ta vẫn điềm nhiên như không, mí mắt thậm chí còn chẳng giật lấy một cái.

Đang tính tìm Dương Ninh hóng chuyện thì cô ấy không biết từ đâu chui ra cùng với chiếc bánh kem lớn.

"Tiểu bảo bối, Sinh nhật vui vẻ!"

Vừa dứt lời, một đống pháo hoa giấy được bắn ra, tiếng động không chỉ lớn mà còn thu hút sợ chú ý của tất cả mọi người trong quán bar.

Kế tiếp là một giọng hát kinh thiên động địa của Dương Ninh vang lên, có thể nói bạn cô rất thích hợp làm mỹ nhân an tĩnh, chỉ cần không nói chuyện, không hát thì cam đoan ai gặp cũng mê.

Chỉ là đời không như là mơ, ca hát là đam mê vốn có của cô ấy.

Không biết qua bao lâu, bầu không khí ngượng ngùng mới vơi đi phần nào Dương Ninh kết thúc bài hát chúc mừng sinh nhật cô.

Dương Ninh da mặt dày thành tính, cuời tươi như hoa hỏi cô:

" Bảo bối, cậu thích bất ngờ tớ dành cho cậu không? Toàn bộ tâm huyết của lão nương đấy."

"Thích, thích,..." Tô Nguyệt cười một cách công nghiệp.

"Đừng dối lòng nữa Tô Nguyệt, giọng hát vịt đực đó mà cậu cũng thấm được à" Vốn là nhóm bạn từ nhỏ Trần Nam Hạo chẳng Dương Ninh chút mặt mũi nào.

Dương Ninh liếc cậu ta, ánh mắt cảnh cáo rằng " im miệng nếu cậu không muốn chết".

"Vẫn là Nguyệt Nguyệt tốt nhâts." Dương Ninh ôm eo cô, nũng nịu như đứa trả.

Mất mặt quá đi, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống nhưng Dương Ninh làm gì cho cô có cơ hội đó. Cô ấy như nhìn thấu ý đồ muốn chuồn đi của cô, càng ôm chặt hơn, dõng dạc tuyên bố:

"Đêm nay mừng sinh nhật Tô đại tiểu thư nên mọi chi phí sẽ do Cố thiếu thanh toán. Mọi người cứ ăn chơi thoải mái đi."

Gặp lửa bỏ tay rồi, chiêu này Dương đại tiểu thư quá đỉnh.

Tô Nguyệt tò mò xem Cố Hoài sẽ phản ứng sáo thì cậu ta vẫn vậy, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến,dường như số tiền phải bỏ ra đêm nay chỉ bằng một con kiến.

Tại một khu VIP Khác ở trên lầu, có một đám phú nhị đại đang quan sát bọn họ, thấy chuyện náo nhiệt cũng không quên thảo luận một chút.

"Đại tiểu thư nhà họ Dương này vẫn tự tin như vậy nhỉ? " Một người nâng ly rượu, vừa cười vừa nói.

"Hát hay không bằng hay hát.Nhưng tôi thấy bạn của cô nhóc kia khá là bất lực đấy."

"Nhưng cô gái kia là con nhà ai mà đích thân Dương đại tiểu thư hát chúc mừng sinh nhật vậy?"

"Nhìn quen quen, chỉ là không rõ là ai."

Âm thanh thảo luận sôi nổi hoàn toàn trái ngược với Ngôn Trạch Viễn đang yên tĩnh ở một bên uống rượu.

"Viễn, anh không tò mò sao?" Triệu Huệ Tử ngồi bên cạnh thấy anh từ đầu đến cuối không nói gì bèn kiếm đề tài nói chuyện.

Ngôn Trạch Viễn nhướng mày, mặt lạnh tanh hỏi ngược lại:

"Cần phải tò sao?"

...

Hôm nay quán bar đặc biệt náo nhiệt hơn thường ngày, dù sao thì đồ miễn phí cũng là đồ ngôn nhất, đám cậu ấm cô chiêu không kiêng nể mà gọi rượu xả láng khiến Tô Nguyệt cũng phải xót ví thay Cố Hoài.

Cô kéo Dương Ninh sang một bên, lo lắng hỏi:

"Cậu làm vậy ổn không đấy? Dù sao Cố Hoài cũng là sinh viên như chúng ta."

Dương Ninh đã hơi ngấm men say, cô liếc nhìn Cố Hoài một cái sau đó thản nhiên nói:

"Lo gì, còn hơn dùng tiền để nuôi bạch liên hoa kia."

"Hả, bạch liên hoa nào?"

Tô Nguyệt không biết là lúc sống lại cô đã bỏ lỡ nhiều chuyện hay đến vậy.

Dương Ninh nhìn cô, chỉ tay về phía Tống Gia Hân đang rớt rượu cho đám Trần Hạo Nam, cô ấy cười đầy khinh bì:

"Thấy không, bạch liên hoa chính hiệu đấy."

Khoan đã.

Nếu cô nhớ không nhầm thì kiếp trước cô gái này là mối tình không thể dứt của Cố Hoài cơ mà?

Tô Nguyệt nhìn bạn mình nghi ngờ, hỏi lại:

"Cậu có chắc không đấy."

"Chứ còn gì nữa, lần đầu tiên bọn tớ gặp cô ta cũng dáng vẻ này. Ban đầu cũng thấy đáng thương đó, có điều chẳng biết cô ta dùng thủ đoạn nào trèo đến bên cạnh Cố Hoài, khiến cậu ấy bỏ không ít tiền cho cô ta."

"Bà đây chán ghét nhất là mấy chuyện tình hoàng tử với lọ lem nhá, chỉ có trong truyện thuyết thôi."

Dương Ninh vừa nói vừa gầm gừ, sinh ra trong giới thượng lưu, mấy câu chuyện màu hồng đó cô ấy chẳng tin.

"Cái này..."

Tô Nguyệt vẫn nghi ngờ, dù sao kiếp trước lúc Cố Hoài ra nước ngoài là cô gái này đi cùng mà

Dương Ninh lườm cô.

"Không tin thì cậu ra mà hỏi chính chủ, bà đây đi quẩy."

Dương Ninh rời đi rồi, một mình cô ngồi bơ vơ cũng chán. Mà kêu ra tám chuyện cùng Cố Hoài thì cô không dám.do đó Tô Nguyệt chơi vơi ngồi một góc, tầm mắt di chuyển xung quanh tìm kiếm thú vui thì tình cờ chạm mặt với người đàn ông ngồi ở khu VIP trên lầu.

Ngôn Trạch Viễn!?

Đối phương dường như cũng nhận ra ánh mắt của mình bị phát hiện, vội vàng cụp mắt xuống nhìn ly rượu.

Nhưng Tô Nguyệt không để ya nhiều vậy, cái cô để ý là cạnh anh ta đang có một người phụ nữ khác dựa dẫm vào.

Đếch! Ngủ cùng cô rồi liền tìm em khác.

Hai mắt Tô Nguyệt như muốn phát hỏa, không biết trút giận vào đâu thì một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:

"Quen biết anh ta sao?"

Là Cố Hoài.

Không biết cậu ta xuất hiện từ lúc nào, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Nguyệt liếc mắt "ừ" một cái.

"Đang tính theo đuổi."

"Ồ!" Đáy mắt Cố Hoài hơi biến động nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng, cậu ta cười nói:

"Gà to thật đấy, cậu biết anh ta là ai không?"

"Ngôn Trạch Viễn, ngày nào kênh kinh tế chả chiếu anh ta."

"Vậy mà còn dám theo đuổi."

Cô đang rất nóng máu vì Ngôn Trạch Viễn đi tìm người con gái khác, do đó liền coi Cố Hoài là bao cát trút giận.

"Thì sao?"

"Ngày xưa cậu chê tớ bánh bèo vô dụng sao bây giờ lại tìm một đứa bánh bèo để yêu đương rồi?"

"Nói người khác không nhìn lại mình."