Chương 9: Bị bán cho một lão què 1

Trâu Quế Hoa sờ đầu Giang Thượng Nguyệt, và nói cho cô ấy biết địa chỉ nhà:

“Thím đợi ở nhà nhớ tới nhé!”

“Được thím!"

Trâu Quế Hoa đi trước, Giang Thượng Nguyệt lặng lẽ đi theo phía sau. Sở dĩ muốn giao hàng đến tận nhà hoàn toàn là vì cô ấy không có cơ hội lấy hàng từ không gian ra. Giang Thượng Nguyệt ở dưới lầu đợi chừng mười phút, tiến vào không gian xẻ hai mươi cân thịt, gói trong một chiếc lá lớn, cô mới lên lầu đi tới nhà Trâu Quế Hoa gõ cửa. Trâu Quế Hoa ra mở cửa để Giang Thượng Nguyệt đi vào:

"Người lớn nhà cháu đâu? Sao có thể để đứa nhỏ tự mình mang nặng như vậy?"

"Cha đang đợi tôi ở gần đây, ông ấy giúp tôi dọn đồ rồi đi xuống."

Ngôi nhà của thím Châu này rộng hơn hai mươi mét vuông, chia làm hai gian, nhà vệ sinh và bếp thông nhau, thậm chí còn không có phòng khách, Giang Thượng Nguyệt thực sự không biết phải sống trong đó như thế nào! Cô ấy không biết rằng, ngay cả nơi nhỏ bé hơn hai mươi mét vuông này là niềm mơ ước của vô số người. Giang Thượng Nguyệt vào bếp lấy cái cân để cân thịt:

“Thím Châu đúng hai mươi cân, thím đưa tôi sáu đồng?”

"Được!"

Trâu Quế Hoa đếm sáu đồng đưa cô, Giang Thượng Nguyệt không để ý tới số tiền bà ta đưa, cô thản nhiên nhét vào túi, nhìn Trâu Quế Hoa với vẻ mặt hiền lành, đột nhiên hỏi:

“Thím có muốn kiếm tiền không?”

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ai không muốn kiếm tiền chứ? Mặc dù hàng tháng có lương, nhưng tiền nhiều ai mà không thích?"

Giang Thượng Nguyệt cười nói:

"Thím xem thế này có ổn không? Tôi cung cấp thịt cho thím bán, vẫn là ba mao một cân, Thím có thể tự mình bán, nhiều ít tôi không quan tâm thì sao?"

"Thật sao?"

Trâu Quế Hoa mắt sáng lên, trong nhà máy có rất nhiều người muốn ăn thịt, hiện tại chợ đen bán thịt lợn với giá 6 mao, bà ta chỉ cần bán 5 mao, trừ tiền gốc mỗi cân lời tận 2 mao.

"Có thể!"

Trâu Quế Hoa hỏi: “Nhà cô còn lại bao nhiêu thịt?”

"Tám trăm cân!"

Trâu Quế Hoa nghe xong liền thở phào một hơi:

"Tốt, tốt, tám trăm cân thịt, sắp thành tiểu phú bà rồi!"

Tám trăm cân thịt không phải là số tiền nhỏ, một mình bà ta lấy hết cũng phải hơn hai trăm đồng, nhiều tiền vậy bà ta cũng không có biện pháp lấy ra.

Giang Thượng Nguyệt thấy Trâu Quế Hoa có chút do dự, liền nói:

“Trước tiên tôi đưa cho thím một trăm cân, hai ngày sau tôi quay trở lại. Nếu thím có thể bán hết, tôi sẽ đưa nốt bảy trăm cân còn lại cho thím.”

Trâu Quế Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể để cơ hội kinh doanh vuột khỏi tay mình, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Được, cứ làm vậy đi!"

Giang Thượng Nguyệt muốn ra ngoài lấy thịt, chạy xuống lầu lần nữa vào không gian, đợi một lúc mới lấy thịt ra ngoài. Trâu Quế Hoa mở cửa, giúp cô gái nhỏ bưng thịt vào nhà, cân chính xác một trăm cân, đếm cho Giang Thượng Nguyệt 30 đồng, Giang Thượng Nguyệt lấy tiền, cũng không ở lại lâu, tiếp tục ra ngoài tìm thêm khách giao dịch, bán nốt số thịt còn lại.

Giang Thượng Nguyệt làm theo cách tương tự như vậy nhiều lần, cô đã bán thành công 700 cân thịt lợn rừng còn lại. Tổng cộng có hai trăm bốn mươi đồng, Giang Thượng Nguyệt giữ lại một trăm đồng, ném vào tám ngàn thế giới, còn lại một trăm mười bốn đồng nhét vào túi, chạy nhanh về nhà giao cho lão mẹ.

Giang Thượng Nguyệt về đến nhà đang là giờ ăn cơm chiều, đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Giang gia, hơn chục người trong nhà đang ngồi quây quanh một chiếc bàn. Tất cả họ đều trông gầy gò xanh xao, miễn cưỡng còn được coi như người còn sống. Trên bàn chỉ có đuy nhất nồi cháo rau rừng, loãng có thể soi bóng trong đó.

"Ai dô...! Đại tiểu thư nhà tư bản đã chở lại?" Chu Thúy âm dương quái khí nói.

Giang Thượng Nguyệt chạy lòng vòng suốt buổi chiều, về muộn sợ lão mẹ ở nhà lo lắng, nên bán thịt lợn rừng song liền chạy về nhà không ngừng nghỉ, suốt buổi cô gái nhỏ chưa ăn gì. Hiện tại đang đói bụng, cô không muốn lãng phí thời gian cùng Chu Thúy tranh cãi.

Như mọi khi Giang lão thái phân phát cháo cho mọi người. Giang Thượng Nguyệt lập tức bưng bát lên uống một hơi hết bát cháo, cô chẹp chẹp... liếʍ miệng, nếu không nói là đang ăn cháo Giang Thưởng Nguyệt còn tưởng mình đang uống nước trong thôi. Một bát cháo vào bụng nhưng cô không cảm thấy gì!

Tống Vi cảm thấy con gái ăn chưa đủ no, nên đổ hết đồ trong bát của bà cho con gái:

“Ăn thêm đi!”

Giang Thượng Nguyệt nhìn lão mẹ cảm động không thôi, tuy rằng chưa no nhưng cô không muốn mẹ mình đói, cô lắc đầu nói:

"Mẹ ăn đi, con về phòng đây."

Giang Thượng Nguyệt đứng dậy định rời đi, Giang lão thái đột nhiên nói:

"Lục Nguyên, mấy bữa nay tự mình thu thập bản thân, ăn mặc, chải chuốt gọn gàng chút. Lão què thôn bên cạnh ngày mốt sẽ tới đón dâu. Về bên đó làm dâu, hầu hạ nhà chồng cho tốt, đừng làm cho Lão Giang gia ta mất mặt!"